Trong cuộc rước của Chúa Nhật Lễ Lá, chúng ta tham gia cùng các môn đệ, những người đã tháp tùng Chúa với niềm vui trong khi tiến vào Giê-ru-sa-lem. Giống như họ, chúng ta ca ngợi Chúa Giêsu với tiếng reo hò vì tất cả những phép lạ mà chúng ta đã thấy. Đúng vậy, chúng ta cũng đã thấy và ngày nay vẫn thấy những điều kỳ diệu nơi Đức Kitô: làm thế nào Người đưa những người nam và người nữ từ bỏ những tiện nghi của cuộc sống của họ và hiến thân hoàn toàn để phục vụ những người đau khổ; làm thế nào Ngài khiến những người đàn ông và phụ nữ can đảm để chống lại bạo lực và lừa dối, để mang sự thật đến cho thế giới; bằng cách nào, trong thâm tâm của họ, Ngài thuyết phục những người đàn ông và phụ nữ làm điều tốt cho người khác, mang lại sự hòa giải nơi từng có hận thù và tạo ra hòa bình ở nơi mà sự thù hận đã ngự trị.
Cuộc rước lá trước hết là một chứng từ bày tỏ chúng ta vui mừng về Chúa Giêsu Kitô, nơi Người, khuôn mặt của Chúa Cha đã trở nên hiển hiện cho chúng ta, và nhờ Người, chúng ta nhìn thấy được Trái Tim Thiên Chúa. Trong Phúc âm Luca, tường thuật về sự bắt đầu của cuộc rước ở vùng lân cận Giê-ru-sa-lem, một phần được mô phỏng theo nghĩa đen của nghi thức đăng quang mà theo Sách Các Vua, quyển thứ nhất, Sa-lô-môn được coi là người thừa kế vương quyền của Đa-vít (xem 1: 33-40).
Như vậy, cuộc rước của Lễ Lá này cũng là cuộc rước Chúa Kitô Vua: Chúng ta tuyên xưng vương quyền của Chúa Giêsu Kitô; chúng ta nhìn nhận Chúa Giêsu là Con Vua Đa-vít, Vua Sa-lô-môn đích thực, Vua của hòa bình và công lý. Công nhận Ngài là Vua có nghĩa là chấp nhận Ngài là Đấng chỉ đường cho chúng ta, nơi Người chúng ta đặt niềm tin cậy và bước theo. Nó có nghĩa là chấp nhận lời của Người ngày này qua ngày khác như một tiêu chuẩn đúng đắn cho cuộc sống của chúng ta. Có nghĩa là nhìn thấy nơi Người, thẩm quyền mà chúng ta suy phục. Chúng ta phục tùng Ngài vì thẩm quyền của Ngài là thẩm quyền của sự thật.
–Bài giảng của ĐTC Benedictô vào Lễ Lá 2007
0 nhận xét:
Đăng nhận xét