Lời từ video:
Là linh mục Công Giáo, một trong những điều tôi yêu thích là ngồi ở tòa giải tội, không phải vì tôi thích việc nghe chuyện của người khác. Tôi thật không nhớ bất cứ điều gì tôi nghe trong tòa giải tội. Tôi gọi điều này là sự mất trí thiêng liêng. Tôi yêu thích tòa giải tội vì đó là nơi chiến thắng, là nơi người ta trở về với Chúa Giêsu. Thật là một điều phi thường.
Một trong những điều tôi nhận thấy là khi một người đã không đi xưng tội một thời gian dài trở lại với việc xưng tội họ thường chỉ nói, “Thưa Cha đã 30 năm con chưa đi xưng tội… Thưa Cha con đã 50 năm chưa đi xưng tội.” “OK, bạn cần xưng tội gì?” “Thưa Cha, con nóng tính với vợ của con,” hoặc “Con quá nặng lời, nặng tay với con cái mình” và những điều tương tự. “Chỉ vậy.” OK, sau 30 năm chỉ vậy thôi. Tôi nói: “Nào chúng ta hãy dừng một chút để quay trở lại và hỏi câu luôn cần hỏi mọi người khi xưng tội. “Chúa có là người số 1 trong cuộc đời bạn không? Bạn có đặt sự gì khác trên Chúa không?” Và câu trả lời thường là “Con không rõ. Con luôn cố gắng để là người tốt.” “Được, điều đó thật tốt, thật tuyệt.”
Nhưng… đó không phải là câu hỏi. Câu hỏi không phải là “Bạn có cố gắng để là một người tốt không?” Vì trong thực tế khi chúng ta so sánh mình với điều đó, chúng ta luôn nghĩ “Ồ, tôi không cố gắng mà cũng không tệ lắm.” Nhưng sự thật là bạn không tốt lành như bạn đáng là. Đó không là tiêu chuẩn để ban so sánh khi bạn so sánh sự tốt lành của mình với những người bạn biết. Sự tốt lành của chúng ta phải được so sánh với chính Chúa.
Nào chúng ta hãy quay trở lại với câu “tôi cố gắng để là người tốt.” OK! Nhưng đó không phải là câu tôi hỏi. Câu tôi hỏi là Chúa có là trọng tâm của đời bạn không? Vì bất cứ sự gì ngoài Chúa là trọng tâm của đời bạn, thì đó là điều bạn phải xưng trước hết mỗi lần bạn đi xưng tội. Và càng lớn tuổi hơn, chúng ta càng có nhiều thứ chiếm lấy chỗ thứ nhất trong đời sống chúng ta. Vì thế khi đi xưng tội, chúng ta không đi xưng tội như một đứa bé vì có lẽ đã lâu ta chưa đi xưng tội, nhưng chúng ta nên xưng tội như một người lớn.
Điều trước hết chúng ta cần thực hiện là thừa nhận một trong những tội quan trọng chúng ta phạm phải là chúng ta đã không đặt Chúa làm trọng tâm. Chúng ta đặt Chúa sang bên lề của cuộc sống.
Chúng ta hãy tiếp tục. Nếu chúng ta muốn đi xưng tội như một người lớn, chúng ta cần hiểu tội là gì. Khi được hỏi “Bạn cần xưng tội nào?” Người ta trả lời, “Tôi không biết. Tôi thực sự đã không làm tổn thương ai cả.” Rất tốt nhưng đó không phải là tội.
Tôi muốn định nghĩa tội theo cách này… vì Kinh Thánh có nhiều cách khác nhau để diễn tả tội lỗi và tất cả những hình ảnh này rất hữu ích. Đây là cách tôi diễn tả về tội. Tôi không phải là tôi tức giận, ngang ngạnh hay bướng bỉnh với Chúa; tội cũng không cần dính dáng đến việc tôi làm hại ai, hay làm tổn thương người khác. Nó không bao giờ chỉ là một sự xui xẻo hay một sự cố tình cờ. Tội là điều này: Lạy Chúa, con biết điều Chúa muốn con làm, nhưng con không màng đến. Con chỉ muốn làm điều con muốn làm mà thôi [Thái độ] đó là tội. Lạy Chúa, con biết điều Chúa muốn con làm; nhưng con lại muốn điều con muốn. Con biết Chúa muốn con làm gì nhưng con sẽ làm điều con muốn làm. Tội là biết điều Chúa muốn nhưng lại trong tự do chọn làm điều khác.
Dưới ánh sáng của hiểu biết này, tôi có thể nhìn lại và biết rằng: “OK yeah, khi tôi học lớp hai, tôi biết điều Chúa muốn tôi làm là vâng lời cha mẹ của tôi; Chúa muốn tôi đối xử tốt lành với anh chị em của tôi; Chúa muốn tôi không quay bài ở trường học và những điều tương tự… Nhưng bây giờ bạn đã 25 tuổi, bạn đã 55 tuổi và khi gặp câu hỏi “Chúa muốn gì cho cuộc đời của bạn?” “Ồ, con không biết bắt đầu từ đâu!”
Thật là may mắn Giáo Hội đã cho chúng ta bản xét mình nên chúng ta có thể bắt đầu từ đó. Có bốn điều bạn có thể bắt đầu việc xét mình như một người lớn. Và đây là lời mời của tôi đến với bạn. Bản xét mình của bạn cần phải phù hợp với tuổi tác và bậc sống của bạn. Bản xét mình của các em lớp hai sẽ không hữu ích cho bạn; hoặc bản xét mình cho người độc thân khi bạn là người có vợ có chồng; hoặc bản xét mình cho người đã kết hôn khi bạn đang còn độc thân cũng sẽ không hữu ích gì cho bạn.
Có một bản giúp xét mình dành cho các linh mục mà tôi rất thán phục. Nó hướng dẫn tôi đi sâu vào tâ m hồn làm tôi rất ngạc nhiên, nó rất hữu ích. Nên điều trước tiên là tìm một bản xét mình hữu ích.
Điểm thứ hai: có một kinh được gọi là Kinh cầu để được ơn khiêm nhường của ĐHY Merry del Val. Kinh này có câu “Lạy Chúa Giêsu xin giải thoát con khỏi lòng ham muốn được yêu mến, khỏi lòng mong ước được tôn vinh.” Và nhiều điều khác như ham muốn được ưu đãi hơn, được quý chuộng hơn, hay được tôn vinh hơn người khác. Tôi đọc qua Kinh cầu khiêm nhường này và nhận ra có những vết thương trong lòng tôi, có những lúc trong cuộc đời tôi đã nói với Chúa rằng: “Lạy Chúa, con biết Chúa muốn con làm gì, nhưng con muốn điều con muốn.”
Điểm thứ ba để tìm bản xét mình là dùng chính lời dạy của Chúa Giêsu: Tám Mối Phúc Thật. Trong Tám Mối Phúc Thật Chúa Giêsu nói “Phúc thay ai hiền lành, vì họ sẽ được Đất Hứa làm gia nghiệp… Phúc thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương…” Tôi có sống cách hiền lành không? Tôi có thương xót người khác không? Tôi có cố xây dựng hòa bình không? Đây là những điểm tôi có thể nhìn vào đời mình và hỏi tôi có làm những điều này hay không?
Và điểm thứ bốn để tìm bản xét mình được gọi là phản tỉnh. Đấng sáng lập Dòng Tên Thánh Y-Nhã, dòng mà ĐTC Phanxicô thuộc về, đưa ra một cách mà ngài gọi là phản tỉnh. Nó không cùng nghĩa với việc xem xét lương tâm hay xét mình. Nó gồm những bước này: Trước hết bắt đầu bằng việc cầu nguyện, cầu xin Chúa Thánh Thần ơn soi sáng vì chúng ta không biết chúng ta cần xưng những sự gì. Tiếp đến, hồi tưởng lại một ngày sống bạn đã trải qua, việc này thường được làm vào thời gian cuối ngày.
Dùng trí nhớ để đi qua những gì xảy ra trong ngày sống của bạn, trong hết mọi khía cạnh lĩnh vực của cuộc sống. Khi bạn nói “Vâng” với Chúa, bạn nhận ra đó là lúc và là nơi ân sủng hiện diện sự mời gọi của Chúa đã hiện diện và bạn trả lời “Xin vâng.” Hãy như vậy đi qua ngày sống đó và dâng lời tạ ơn cho điều này, hay cảm tạ Chúa cho sự kia. Đi đến cuối ngày và tạ ơn Chúa.
Và quay trở lại ngày lần nữa từ lúc bắt đầu để nhận ra trong một ngày sống của bạn, có những lúc Chúa trao ban ân sủng của Ngài cho bạn và bạn đã khước từ nó; có những lúc bạn rất rõ ràng là Chúa nói Chúa muốn bạn làm điều này nhưng bạn lại nói bạn muốn làm điều bạn muốn. Hãy đi qua những lúc ấy cho đến điểm cuối của ngày và nói với Chúa, “Con xin lỗi Chúa. Xin Chúa tha cho con” rồi đặt chúng dưới chân Chúa Giêsu.
Vì bạn nhận ra đây không chỉ là tội đã phạm mà còn là việc kết hợp mật thiết với Chúa. Đó là lý do tại sao điều trước hết bạn cần hỏi mình là “Chúa có là trọng tâm của cuộc đời tôi hay không? Hay là tôi đã để Chúa đứng bên lề cuộc sống tôi?”
Mức độ bạn sống dựa trên mối quan hệ với Chúa là phần có đầy năng động trong cuộc sống của bạn.
Lạy Chúa, con nhận ra Chúa đã ở nơi đây trong cuộc sống của con, con cảm tạ Chúa. Lạy Chúa, con biết Chúa đã ở nơi đó và Chúa mời gọi con làm một việc và con đã không làm điều ấy, con xin lỗi Chúa.
Tôi chắc chắn với bạn, nếu bạn dùng một trong những bản xét mình đó và bắt đầu đem nó vào cuộc sống, bắt đầu hiểu biết về chúng, bắt đầu đem nó ra thực hành, ý thức được rằng Chúa phải là trọng tâm chứ không đứng bên lề của cuộc sống bạn. Tôi chắc chắn với bạn, nếu bạn làm điều này, bạn sẽ bắt đầu học cách đi xưng tội như một người lớn. Thực sự học cách đi xưng tội như một vị thánh. Và đó là điều Chúa muốn bạn hãy là.
Tôi là Cha Mike, cho kênh Ascension Presents. Xin Chúa chúc lành cho bạn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét