Câu hỏi:
Làm sao một Thiên Chúa yêu thương lại có thể đày ai đó xuống địa ngục? Tôi luôn được dạy rằng Thiên Chúa yêu thương chúng ta vô điều kiện, nhưng nếu điều đó đúng, thì tại sao địa ngục lại tồn tại? Điều đó chẳng phải chứng minh rằng tình yêu của Thiên Chúa có điều kiện hay sao? Chẳng lẽ Thiên Chúa, Đấng đã tạo ra vũ trụ tuyệt mỹ, không thể tìm ra một giải pháp thay thế tốt hơn địa ngục? Tại sao Thiên Chúa lại tạo ra một nơi khiến cho cái chết của Chúa Giêsu trên thập giá trở nên vô hiệu đối với những ai đi xuống địa ngục? Kitô giáo dạy chúng ta yêu thương người lân cận. Làm sao tôi có thể yêu thương người lân cận mà lại quên đi những linh hồn đang bị thiêu đốt trong địa ngục? Chúng ta không thể cầu nguyện cho họ. Địa ngục là vĩnh cửu. Nếu tôi lên thiên đàng, xin Thiên Chúa phù hộ, làm sao tôi có thể hưởng thiên đàng biết rằng có hàng tỷ linh hồn đang bị thiêu đốt mãi mãi? Cốt lõi của vấn đề là tình yêu của Thiên Chúa và hình phạt của địa ngục hoàn toàn đối lập nhau. Một số người đã nói với tôi rằng địa ngục là sự công bằng của Thiên Chúa. Khi tôi đọc những lời của Chúa Giêsu về địa ngục, nó không thể hiện sự công bằng đối với tôi. Nó thể hiện sự thù hận. Địa ngục là điều tôi ghét. Nó là một sự sáng tạo của Thiên Chúa mà tôi tin rằng không nên tồn tại đối với bất kỳ đứa con nào của Ngài, dù họ có xấu xa đến đâu. Chúng ta không bao giờ được quên rằng không có điều gì xảy ra mà không theo ý muốn của Thiên Chúa, bao gồm cả những người đi xuống địa ngục. Tôi từ chối tin rằng trái tim của tôi nhân hậu hơn giáo lý của mình… nhân hậu hơn Chúa của tôi. Tôi hy vọng những câu hỏi của mình không làm phiền cha.
—C.
Trả lời bởi Linh mục Edward McIlmail, LC
Tôi rất trân trọng cơ hội để trả lời những câu hỏi đầy tâm huyết của bạn. Trước tiên, tôi cần nhấn mạnh rằng không bao giờ nên hiểu những lời của Chúa Giêsu về địa ngục như là sự thể hiện lòng thù hận. Chúa Giêsu là “Đường, Sự Thật và Sự Sống” (Gioan 14:6), và bất cứ điều gì Ngài mạc khải đều là vì sự cứu rỗi của chúng ta. Và Ngài làm điều đó vì tình yêu dành cho chúng ta.
Tâm điểm của câu hỏi của bạn, tôi nghĩ, là cảm giác rằng "tình yêu của Thiên Chúa và hình phạt của địa ngục hoàn toàn đối lập nhau." Nhưng thực ra, chúng không đối lập. Thay vào đó, chúng là hai mặt của cùng một vấn đề.
Để hiểu điều này, chúng ta cần nhớ hai thực tế: thứ nhất, Thiên Chúa là ai, và thứ hai, địa ngục là gì.
Kinh Thánh nói với chúng ta rằng “Thiên Chúa là Tình Yêu” (1 Gioan 4:8). Thiên Chúa là tình yêu thuần khiết, sự hoàn hảo vô tận. Lời nói không thể diễn tả hết sự vĩ đại của Ngài. Ngài yêu thương đến mức tạo dựng chúng ta để chia sẻ tình yêu đó với chúng ta. Nếu Thiên Chúa tốt lành, yêu thương, hoàn hảo như thế, thì thụ tạo nào có thể có bất kỳ lý do nào để bất tuân Ngài?
Thiên Chúa không tạo dựng chúng ta như những cỗ máy. Ngài ban cho chúng ta ý chí tự do để chúng ta có thể yêu thương Ngài một cách tự nguyện. Ý muốn hoàn hảo của Ngài là chúng ta vâng lời Ngài — Ngài muốn điều tốt nhất cho chúng ta. Nhưng sự quan phòng của Ngài mở ra cho chúng ta một sự tự do mà chúng ta có thể lạm dụng.
Tổ tiên của chúng ta, Adam và Eva, đã không vâng lời Ngài, gây tổn hại cho bản thân họ và bản tính con người sẽ được truyền lại cho con cháu của họ (như chúng ta). Bản tính tổn thương này là một cách để nghĩ về tội nguyên tổ, mà chúng ta thừa hưởng. Một trong những hậu quả của tội nguyên tổ, ngay cả sau khi rửa tội, là chúng ta có khuynh hướng phạm tội, còn gọi là tính dục xấu xa (concupiscence). “Dục vọng xuất phát từ sự bất tuân của tội đầu tiên.Nó làm hỗn loạn các năng lực luân lý con người và, dù tự nó không phải là tội, nhưng nó hướng con người đến chỗ phạm tội” (GLCG 2515).
Một số tội có tính chất nghiêm trọng, hay còn gọi là tội trọng. Tội trọng liên quan đến việc từ chối hoàn toàn tình yêu của Thiên Chúa (để biết thêm, hãy xem GLCG từ số 1845). Một người chết trong tình trạng tội trọng sẽ đối mặt với hậu quả của sự tách rời hoàn toàn với Thiên Chúa. Đó chính là địa ngục.
Địa ngục không phải là một sáng tạo của Thiên Chúa. Thay vào đó, theo Đức Giáo hoàng Gioan Phaolô II trong một buổi diện kiến năm 1999, “Nó không phải là một hình phạt được áp đặt từ bên ngoài bởi Thiên Chúa mà là một sự phát triển từ những tiền đề đã được con người thiết lập trong cuộc sống này.”
Nói cách khác, địa ngục xuất phát từ bản chất của tội trọng. Thiên Chúa không đày người ta xuống địa ngục; đó là điều họ tự chọn.
Một phép ẩn dụ có thể giúp ích. Hãy tưởng tượng bạn đang ở trên một con tàu tìm kiếm những người sống sót từ một chiếc tàu chìm. Bạn thấy một hành khách đang vật lộn với những cơn sóng sau lưng bạn. Bạn ném một chiếc phao cứu sinh cho anh ta, nhưng anh ta từ chối cầm lấy nó. Bạn van xin anh ta nắm lấy chiếc phao cứu sinh, nhưng anh ta phớt lờ lời cầu xin của bạn. Cuối cùng, anh ta chìm xuống dưới sóng và chết đuối. Cái chết đuối của anh ta có chỉ ra rằng bạn thờ ơ không? Khi bạn van nài anh ta nắm lấy chiếc phao cứu sinh, bạn có thể hiện lòng thù hận không? Cái chết của anh ta có phải là lỗi của bạn không?
Câu trả lời cho tất cả những câu hỏi này là: không. Người trong nước, vì lý do nào đó, đã từ chối sự giúp đỡ của bạn. Việc anh ta chết đuối là hậu quả.
Điều này tương tự với tình yêu của Thiên Chúa. Ngài luôn ném những chiếc phao cứu sinh cho những người đã sa ngã vào tội trọng. Ngài thậm chí đã sai Con của mình đến để dạy họ cách nắm lấy chiếc phao cứu sinh và cảnh báo họ về những gì họ có thể mất nếu không làm vậy. Để giúp con người được cứu rỗi, Chúa Giêsu thậm chí sẵn lòng chết trên thập giá. Tuy nhiên, Ngài sẽ không ép buộc ai chấp nhận sự cứu rỗi. Ngài tôn trọng ý chí tự do của họ.
Tôi muốn nhấn mạnh rằng: Thiên Chúa không bao giờ ngừng vươn tay đến chúng ta khi chúng ta còn trên trần gian. Giáo lý nói rõ điều này: “Dù con người có thể quên Thiên Chúa hoặc từ chối Ngài, Ngài không bao giờ ngừng kêu gọi mỗi người tìm kiếm Ngài, để tìm thấy sự sống và hạnh phúc” (số 30). Khi giải thích tại sao ai đó có thể rơi vào địa ngục, Giáo lý nhấn mạnh rằng: “Thiên Chúa không tiền định cho ai xuống hỏa ngục; điều này đòi sự tự ý thù ghét Thiên Chúa (tội trọng) và cố chấp trong tình trạng đó đến cùng” (số 1037). Thiên Chúa yêu thương chúng ta quá nhiều để ép buộc bất kỳ ai phải lên thiên đàng. Ngài tôn trọng tự do của chúng ta, và chúng ta có thể sử dụng tự do đó để từ chối tình bạn với Ngài mãi mãi.
Tóm lại: Thiên Chúa không đày ai xuống địa ngục. Con người tự chọn điều đó. Địa ngục không phải là một phần của sự sáng tạo ban đầu của Thiên Chúa. Thay vào đó, nó là kết quả của những lựa chọn mà con người (và thiên thần) đã đưa ra khi từ chối tình yêu của Thiên Chúa.
Nếu bạn lên thiên đàng, và tôi hy vọng bạn sẽ, câu hỏi đầu tiên của bạn khi ở trong sự hiện diện của Thiên Chúa có thể là: “Làm sao ai đó có thể từ chối Tình yêu hoàn hảo đến vậy?” May mắn thay, sai lầm của người khác sẽ không ảnh hưởng đến hạnh phúc của bạn. Bởi vì, được lên thiên đàng theo định nghĩa là trở nên hạnh phúc nhất mà bạn có thể có được. (Nhân tiện, hãy tiếp tục cầu nguyện cho những người đã qua đời; bạn không bao giờ biết ai còn cần sự giúp đỡ của bạn.)
Bạn nói rằng bạn từ chối tin rằng trái tim của bạn nhân hậu hơn Chúa của bạn. Tôi đồng ý. Không ai có thể vượt qua Chúa trong lòng nhân hậu và tình yêu. Hãy cùng cầu nguyện rằng mọi người đều đón nhận sự thật đó. Chúa chúc lành cho bạn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét