Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2024

Kế hoạch của Chúa cho hôn nhân từ thuở ban đầu

Bài trích sách Sáng thế (2:18-23)

Đức Chúa là Thiên Chúa phán : “Con người ở một mình thì không tốt. Ta sẽ làm cho nó một trợ tá tương xứng với nó.” Đức Chúa là Thiên Chúa lấy đất nặn ra mọi dã thú, mọi chim trời, và dẫn đến với con người, xem con người gọi chúng là gì : hễ con người gọi mỗi sinh vật là gì, thì tên nó sẽ là thế. Con người đặt tên cho mọi súc vật, mọi chim trời và mọi dã thú, nhưng con người không tìm được cho mình một trợ tá tương xứng. Đức Chúa là Thiên Chúa cho một giấc ngủ mê ập xuống trên con người, và con người thiếp đi. Rồi Chúa rút một cái xương sườn của con người ra, và lắp thịt thế vào. Đức Chúa là Thiên Chúa lấy cái xương sườn đã rút từ con người ra, làm thành một người đàn bà và dẫn đến với con người.

Con người nói: “Phen này, đây là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi! Nàng sẽ được gọi là đàn bà, vì đã được rút từ đàn ông ra.” Bởi thế, người đàn ông lìa cha mẹ mà gắn bó với vợ mình, và cả hai thành một xương một thịt.

----------

Có rất nhiều điều tuyệt vời trong đoạn văn này, đoạn văn nền tảng cho thần học hôn nhân. “Con người ở một mình thì không tốt” chỉ ra rằng chúng ta được tạo ra với mục đích hiệp thông. Mỗi người trong chúng ta là một cá nhân được tạo ra để hiệp thông với những người khác. Đặc biệt, vì chính Thiên Chúa là sự hiệp thông của các Ngôi Vị cùng chia sẻ một bản tính, con người được tạo ra như một sự hiệp thông của các cá nhân cùng chia sẻ một bản tính là điều phải là: vì thế, Thiên Chúa tạo ra con người có nam và nữ, và khi họ kết hợp thành “một xương một thịt”, con người thứ ba ra đời. Đây là một biểu tượng trong thế giới tự nhiên của Ba Ngôi Thiên Chúa.

“Ta sẽ làm cho nó một trợ tá tương xứng với nó”. Trong tiếng Híp-ri, cụm từ là ‘ezer k’negdo, nghĩa là "một người giúp đỡ hoặc người hỗ trợ tương xứng hoặc bổ sung cho người nam”; nó nhấn mạnh các ý tưởng về sự bổ sung hoặc đối ứng – rất đáng chú ý là tác giả Kinh Thánh không nói, “Ta sẽ làm một người hầu (hoặc một người nữ tỳ) cho nó.” Thuật ngữ "giúp đỡ" hoặc "người hỗ trợ" (‘ezer) là trung lập về địa vị xã hội – Thiên Chúa thường được gọi là ‘ezer của những người kêu cầu Ngài.

Thiên Chúa tạo ra các loài vật và đưa chúng đến cho con người để con người đặt tên cho chúng. Đây là lần đầu tiên trong câu chuyện sáng tạo, một ai khác ngoài Thiên Chúa đã đặt tên cho bất cứ điều gì. Việc đặt tên là một hành động có thẩm quyền. Con người thực chất đang được trao quyền để nói ra tên cho mỗi sinh vật do Thiên Chúa tạo dựng. Việc nói với thẩm quyền đại diện cho Thiên Chúa này là một vai trò tiên tri, và chúng ta thấy rằng Ađam là người ngôn sứ hay tiên tri đầu tiên, người đầu tiên nói thay cho Chúa.

Không tìm thấy người hỗ trợ tương xứng giữa các loài vật – và Thiên Chúa đã biết điều đó, nhưng đây là một cách Chúa giáo dục Ađam. Để “người bạn tương xứng” xuất hiện, Adam sẽ phải hợp tác và thậm chí phải chịu đau khổ cho người ấy. Đây là hình bóng nói trước về cái chết của Chúa Giêsu trên thập giá, Ađam rơi vào giấc ngủ mê và phải dâng hiến thịt và máu mình để người vợ được xuất hiện. Thiên Chúa lấy thịt của Ađam từ cạnh sườn của ông – tương tự như cạnh sườn bị đâm của Chúa Giêsu – và theo nghĩa đen “làm thành” (trong tiếng Híp-ri là banah) một người nữ từ miếng cạnh sườn đó. Người nữ được “làm thành / built” trong tiếng Híp-ri, thay vì được tạo ra, vì người nữ ấy là một đền thờ.

Khi Evà, người vợ, được mang đến cho Ađam cuối cùng, ông đã bật ra những lời nói đầu tiên của loài người được ghi chép trong Kinh Thánh, cũng như bài thơ đầu tiên trong Kinh Thánh: “Đây là xương bởi xương tôi, / và thịt bởi thịt tôi; / nàng sẽ được gọi là đàn bà, / vì đã được rút từ đàn ông ra." Đây là ngôn ngữ của giao ước. Một giao ước là mối quan hệ gia đình được hình thành bởi một lời thề hứa. Những lời của Adam cấu thành một lời thề. “Đây là xương bởi xương tôi và thịt bởi thịt tôi" là một lời tuyên bố thực hiện rằng Evà là thành viên gia đình của ông. Sự thay đổi tên sau đó (trong trường hợp này là việc đặt tên) là phổ biến trong các nghi lễ giao ước, vì giao ước tạo ra gia đình, và thường nhận được một cái tên mới khi gia nhập gia đình để biểu thị mối quan hệ mới mà bạn hiện có với các thành viên khác trong gia đình.

Tác giả sách thánh nhấn mạnh rằng đây là nền tảng của hôn nhân: “Bởi thế, người đàn ông lìa cha mẹ mà gắn bó với vợ mình, và cả hai thành một xương một thịt”.  Lưu ý rằng nó nói “vợ” chứ không phải “các bà vợ”, bởi vì một vợ một chồng là lý tưởng của Thiên Chúa từ thuở ban đầu. “Cả hai thành một xương một thịt”, cả trong hành động hôn nhân và trong đứa con được sinh ra. Những hoa quả là con cái không bao giờ có thể bị tháo gỡ, một trong những dấu chỉ nói rằng sự kết hợp này là vĩnh viễn. Cũng hãy lưu ý rằng đó là “một xương, một thịt”, không phải “nhiều xương thịt”, một lần nữa chỉ ra ý định một vợ một chồng đến trọn đời là ý định của Thiên Chúa. -- Dr. John Bergsma, The Word of the Lord: Reflections on the Sunday Mass Readings for Year B

Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Blog Archive

Blog Archive