CHƯƠNG 01: CHÚA GIÊSU TRÊN NÚI CÂY DẦU
Sau khi thiết lập Bí Tích Thánh Thể, Chúa Giêsu rời Nhà Tiệc Ly với Mười Một Tông Đồ. Người bắt đầu buồn bã và nỗi buồn mỗi lúc càng gia tăng. Người dẫn các Tông Đồ qua một con đường ít người sử dụng, vào thung lũng Giosaphát, tiến về phía núi Cây Dầu. Lúc các ngài ra khỏi Nhà Tiệc Ly, tôi đã thấy mặt trăng nhô lên khỏi đỉnh núi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đầy đặn.
Khi Chúa vượt qua thung lũng với các môn đệ, Người bảo các ông rằng vào ngày tận thế Người sẽ trở lại phán xét thế gian, nhưng không còn nghèo khó và bất lực như hôm nay. Khi đó người ta sẽ rất sợ hãi và sẽ kêu lên:
- Núi đồi kia ơi, hãy phủ lấp chúng tôi đi!
Các môn đệ không hiểu Người nói gì. Họ cứ nghĩ là sự mệt mỏi, kiệt sức đã làm cho Người rối trí, như họ đã thấy nhiều lần trong suốt buổi chiều hôm nay. Có khi họ tiếp tục tiến bước, có khi họ dừng chân để thưa chuyện cùng Người. Chúa Giêsu còn nói với họ:
- Đêm nay tất cả các anh sẽ vấp ngã vì Thầy, các anh sẽ vấp ngã vì Thầy, vì có lời chép rằng: Ta sẽ đánh chủ chăn, và đàn chiên sẽ tan tác. Nhưng sau khi trỗi dậy, Thầy sẽ đến Galilê trước các anh.
Các Tông Đồ vẫn còn đầy hăng hái và thành tâm vì được đón nhận Bí Tích Cực Thánh, và cuộc đàm luận đầy thân tình và long trọng sau đó của Chúa Giêsu. Họ sát cánh chung quanh Người, bầy tỏ lòng yêu mến đối với Người bằng nhiều cách và cam kết rằng họ sẽ không bao giờ bỏ Người.
Vì Chúa Giêsu cứ tiếp tục nói theo chiều hướng ấy nên ông Phêrô thưa cùng Chúa:
- Dù tất cả mọi người đều vấp ngã vì Thầy, con sẽ không bao giờ vấp ngã vì Thầy!
Chúa trả lời ông:
- Thật, Thầy bảo cho con biết, ngay đêm nay, trước khi gà gáy, con đã chối Thầy ba lần.
- Dù phải chết với Thầy, con cũng sẽ không chối Thầy.
Và các người khác cũng nói như vậy. Các ngài vừa đi vừa nghỉ, và sự lo buồn của Chúa Giêsu ngày càng tăng. Các Tông Đồ tìm cách thuyết phục Người bằng những lý lẽ loài người, họ trấn an Người rằng sự lo buồn của Người không có nền tảng thực tế. Nhưng thấy nỗ lực của mình vô ích và chẳng có hiệu quả, các ông đâm ra mệt mỏi và bắt đầu hồ nghi và rơi vào cơn cám dỗ.
Các ngài đi qua con suối Cedron, nhưng không đi bằng ngả qua cầu mà sau này Chúa Giêsu bị trói và điệu đi qua đó; các ngài đi lối tắt. Vườn Giệtsimani ở núi Cây Dầu, nếu đi thẳng từ Nhà Tiệc Ly thì mất nửa giờ, vì từ Nhà Tiệc Ly đến thung lũng Giosaphát mất mười lăm phút, và từ thung lũng này đến vườn Giệtsimani cũng mất cùng thời gian ấy. Chỗ này, trong những ngày cuối cùng, Chúa Giêsu vẫn thường thức đêm với các môn đệ để dạy dỗ họ, có một khu vườn đẹp với một hàng rào bao quanh. Khu vườn gồm nhiều bụi cây lớn và cây ăn trái. Bên ngoài vườn là một vài căn nhà bỏ hoang, sẵn sàng đón tiếp ai muốn ở đó. Một vài người, cũng như các Tông Đồ, có chìa khóa vào khu vườn này, vừa dùng làm chỗ giải trí vừa làm nơi cầu nguyện. Vườn Cây Dầu được tách biệt với vườn Giệtsimani bằng một con đường và chỉ có một bức tường đất bao quanh. Người ta thấy ở đây có nhiều hang động, nhiều gò đất cao và nhiều khu đất trồng cây dầu ôliu. Tại một góc vườn có nhiều ghế ngồi và rất dễ tìm được một nơi thích hợp để cầu nguyện và suy gẫm. Chúa đã đến cầu nguyện ở chỗ thanh vắng nhất.
Vào khoảng 9 giờ tối thì Chúa Giêsu cùng các môn đệ đến vườn Giệtsimani. Bóng đêm bao phủ mặt đất, nhưng vừng trăng sáng tỏ trên trời. Chúa Giêsu thật buồn sầu. Người cho các Tông Đồ biết nguy hiểm sắp tới và các ông cảm thấy bồn chồn. Chúa nói với tám người trong số các ông ở lại vườn Giệtsimani, là nơi có nhà hóng mát vách ván và lợp lá. Chúa nói:
- Các anh hãy ở lại đây, để Thầy đi cầu nguyện tại chỗ riêng.
Người đem theo ông Phêrô, Giacôbê và Gioan, băng qua con đường mòn và đi khoảng một vài phút cho đến khi Người đến vườn Cây Dầu xa tận chân núi. Người thấy buồn rầu một cách kỳ lạ vì cảm thấy sự thống khổ và cơn cám dỗ đang đến. Gioan hỏi làm sao Người là Đấng vẫn từng luôn an ủi họ, mà giờ đây lại có thể nản chí đến như vậy. Chúa Giêsu trả lời:
- Linh hồn Thầy buồn sầu đến chết được.
Người rảo mắt nhìn quanh và thấy từ mọi phía thống khổ và cám dỗ đang kéo đến với Người như những đám mây đen đầy hình ảnh ghê sợ. Chính lúc đó Người nói với ba Tông Đồ:
- Các anh hãy ở lại đây và canh thức với Thầy. Cầu nguyện đi để khỏi sa chước cám dỗ!
Và họ ở lại chỗ đó. Chúa Giêsu tiến lên một vài bước. Nhưng những hình ảnh ghê sợ vây chặt cứng quanh Người đến độ Người hoảng hốt quay sang bên trái và tiến nhanh vào một hang đá nhỏ phía dưới ghềnh đá. Các Tông Đồ vẫn ở trong một chỗ trũng bên tay phải phía trên. Cái hang mà Chúa Giêsu ẩn náu sâu khoảng hai mét, có các loại cây leo từ ghềnh đá rủ xuống che lấp lối vào rất kỹ đến nỗi người ở bên ngoài không thể nào thấy được người ở bên trong.
CHƯƠNG 02: THỊ KIẾN VỀ TỘI ÁC CỦA CHÚNG TA
Vào lúc Chúa Giêsu rời bỏ các Tông Đồ, tôi thấy chung quanh Người một vòng vây đầy những bóng ma khủng khiếp, mỗi lúc càng xiết chặt. Nỗi buồn và sự kinh hoàng của Người cứ gia tăng mãi. Lòng đầy chán nản, Người lùi sâu vào trong hang để cầu nguyện, giống như một người tìm nơi ẩn náu để tránh cơn phong ba bão táp đang bám sát mình. Nhưng những bóng ma gớm ghiếc ấy vẫn theo Người vào hang, và mỗi lúc chúng càng trở nên rõ nét hơn. Hỡi ôi! Trong cái động chật hẹp này dường như đang diễn ra những cảnh tượng ghê gớm và kinh hoàng của tất cả tội lỗi mà loài người đã phạm, từ sự sa ngã của tổ tông cho tới ngày tận thế, và cảnh tượng các hình phạt phải chịu để đền các tội ấy. Chính mảnh đất cằn cỗi này, dưới chân núi Cây Dầu là nơi sau khi bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng, ông Adong và bà Evà đã đến trú ngụ và than khóc tại đây.
Tôi cảm thấy rõ ràng rằng khi dâng mình cho công lý của Thiên Chúa, như hiến lễ đền bù tội lỗi trần gian, Chúa Giêsu một cách nào đó, đã cất dấu thần tính của Người trong lòng Ba Ngôi Cực Thánh, và chỉ được nâng đỡ bằng tình yêu của trái tim nhân tính của Người để đền bù tội lỗi trần gian mà thôi. Người đã để cho nhân tính rất thánh thiện, rất chân thực, rất nhạy cảm và trinh trong của Người gánh chịu hết mọi đau khổ và kinh hoàng. Vì muốn việc đền tội bao gồm từ những ham muốn xấu xa, là căn nguyên của tội ác, cho tới tất cả tội ác mà những ham muốn này gây ra, Chúa Giêsu rất nhân từ, vì yêu thương chúng ta, đã hạ mình lãnh nhận tất cả hình phạt và mọi hành vi thống hối cần thiết đến tận đáy lòng Người để đền bù trọn vẹn cho tội lỗi và để tái sinh nhân loại. Người muốn rằng cuộc khổ nạn của Người phải vô biên để chuộc lại vô số lỗi lầm của chúng ta, và vô số đau khổ, như những nhánh cây đền tội phải lan toả vào tất cả các cơ năng của linh hồn và mọi chi thể của thân xác Người.
Trong trạng thái bản tính nhân loại của Người, Đức Giêsu phủ phục xuống đất, tâm tư nặng chĩu kinh hoàng, lạc vào một nơi buồn sầu vô biên, và Người cầu nguyện với Thiên Chúa. Khi đó tất cả các tội lỗi trần gian đều hiện ra cùng Người dưới nhiều hình thức khôn kể xiết, với tất cả xấu xa của chúng, Người đã nhận chúng trên thân thể Người, và trong lời cầu nguyện, Người đã hiến mình cho công lý của Chúa Cha để đền bù các lỗi lầm ấy bằng cuộc khổ nạn của Người. Satan dãy dụa khủng khiếp, dáng vẻ vừa khinh mạn vừa cuồng bạo giữa tất cả những điều ghê tởm khủng khiếp ấy. Cơn cuồng giận của nó càng lúc càng gia tăng đối với Chúa Giêsu. Nó phô diễn ra trước linh hồn Người các hình ảnh ghê gớm hơn, và nó kêu lên với nhân tính của Người:
- Vậy ra ngươi lại còn đòi lãnh trên mình ngươi cả thứ tội này nữa hả! Làm sao ngươi đền bù nổi bấy nhiêu tội ác?
Tuy nhiên, một con đường sáng hiện ra trên trời về phía Đông và hạ xuống trên Chúa Giêsu: tôi đã thấy dọc theo con đường này nhiều phẩm trật thiên thần bay xuống cùng Người để nâng đỡ và giúp Người thêm vững mạnh. Trong hang vẫn đầy những hình ảnh ghê sợ tội lỗi của chúng ta, và đầy dẫy thần dữ cám dỗ Chúa và chế nhạo Người. Chúa Giêsu đã lãnh trên thân xác Người tất cả các tội ác ấy, nhưng trái tim Người, trái tim duy nhất yêu mến Thiên Chúa và loài người bằng tình yêu tinh tuyền và hoàn hảo, đã cảm thấy trong sa mạc muộn phiền này cái gánh nặng ghê gớm của vô số tội lỗi. Kinh hoàng đè nặng lên thân Người, và chúng gây đau đớn cho Ngườøi. Hỡi ôi! Các tội ác này, tôi đã thấy quá nhiều đến nỗi dù một năm trời cũng không kể hết được.
Sau khi đại dương tội lỗi và các xúc phạm ấy diễn hành trước linh hồn Chúa Cứu Thế, và chính Người đã dâng mình làm của lễ đền tội để chịu tất cả hình phạt và ưu phiền vì chúng, Satan còn gợi thêm ra cho Người, như xưa trong hoang địa, nhiều cám dỗ vô số kể. Nó còn dám tạo ra cả một loạt các lời tố cáo Chúa Giêsu, là Chiên Con không tì ố. Nó nói với Người:
- Thế nào, ngươi muốn lãnh lấy tất cả những cái đó trên mình ngươi ư, trong khi chính ngươi không trong sạch!
Thế rồi, với cái hỗn xược của hỏa ngục, nó bày ra trước mắt Người một bản cáo trạng, và gán cho Người một loạt những lời trách cứ tưởng tượng. Nó trách Người về tất cả mọi thiếu sót của các môn đệ Người, về những gương xấu mà họ đã gây nên, về sự xáo trộn và vô trật tự mà Người đã đưa vào thế gian khi hủy bỏ các tập tục cũ. Satan nói như người Biệt Phái tinh tế nhất và xảo quyệt nhất có thể làm: nó tố cáo Chúa Giêsu là đã gây ra vụ thảm sát các hài nhi, cũng như những khó nhọc và đau khổ của cha mẹ Người tại Ai Cập; về chuyện đã không cứu Gioan Tẩy Giả khỏi chết, đã làm phân tán nhiều gia đình, đã bảo trợ nhiều người tai tiếng, đã không chữa lành nhiều bệnh nhân, đã làm thiệt hại cho dân cư thành Gergesa bằng cách ra lệnh cho những người bị qủy ám lật đổ các bồn nho của họ và để cho bọn qủy xô nhào xuống biển cả bầy heo của họ. Nó còn tố cáo Người đã không ngăn cản Mađalêna tái phạm, đã bỏ gia đình mình, đã xài hoang phí của cải của người khác.
Nói tóm lại, Satan bày vẽ ra trước linh hồn hấp hối của Chúa Giêsu, để làm Người nản lòng, tất cả những gì mà tên cám dỗ có thể trách cứ một người vào lúc hấp hối. Nó không biết rằng Chúa Giêsu là Con Thiên Chúa, và nó chỉ cám dỗ Người như cám dỗ một người công chính nhất mà thôi. Chúa Cứu Thế của chúng ta đã để cho nhân tính thánh thiện của Người bị áp chế quá mạnh, đến nỗi Người muốn chịu cơn cám dỗ mà những người công chính vào giờ chết thường phải chịu về trách nhiệm các hành động của mình. Để uống cạn tất cả chén đắng của đợt hấp hối đầu tiên này, Người đã để cho Satan bầy vẽ ra trước mắt Người trách nhiệm về các hành động của Người cũng như những món nợ Người mắc với ơn thánh Chúa mà Người vẫn chưa thanh toán. Tên cám dỗ trách Người là muốn xóa bỏ các tội của người khác, trong khi chính Người lại không có công nghiệp và vẫn còn mắc nợ Thiên Chúa.
Con Thiên Chúa đã cho phép ma qủy cám dỗ nhân tính của Người, như nó có thể cám dỗ một người nào đó muốn gán cho các hành động của mình một giá trị riêng, ở bên ngoài cái giá trị mà họ có thể có được nhờ sự liên kết với công nghiệp của Chúa Cứu Thế. Vậy Satan đã cho Người thấy các công việc của Người cũng như bao nhiêu món nợ với Thiên Chúa, và nó bày vẽ cho Người rằng những việc ấy chẳng có công trạng gì, và chúng chẳng cân xứng chút nào với ơn thánh mà Thiên Chúa đã ban cho Người. Nó còn nói với Người:
- Ngươi thấy rõ rằng ngươi vẫn còn mắc nợ với Thiên Chúa về tất cả những chuyện đó!
Sau cùng, nó trách Người về chuyện đã nhận tiền từ Lagiarô và tiêu xài hết số tiền bán bất động sản của Mađalêna ở Magdalum. Nó nói với Người:
- Sao ngươi dám liều lĩnh tiêu xài của cải người khác, và lấy của gia đình người ta?
Tôi đã thấy hình ảnh về tất cả các tội trọng mà Chúa đã dâng mình làm của lễ đền tội cho chúng, và tôi đã cảm được gánh nặng về tất cả các lời tố cáo mà tên cám dỗ đổ trên Người. Giữa các tội lỗi của toàn thể thế giới mà Chúa Giêsu tự nguyện lãnh nhận, tôi đã thấy cả tội của tôi nữa. Và từ giữa vòng đai của những cám dỗ bao quanh Người, đã thoát ra và đổ dồn về phía tôi như một giòng sông lớn, trong đó, tôi kinh hoàng nhìn thấy muôn vàn tội lỗi của tôi. Trong giờ phút kinh hoàng đó, tôi luôn chăm chú ngước mắt nhìn lên Đức Lang Quân của tôi. Tôi rên xiết than thở và cầu nguyện với Người, và cùng với Người tôi quay về phía các thiên thần an ủi. Hỡi ôi! Chúa vặn mình như một con sâu dưới gánh nặng đau thương và khủng khiếp của Người.
Khi nghe tất cả các lời tố cáo của Satan về Con Chiên không tì ố ấy, tôi đã thấy bừng bừng nổi giận. Nhưng lúc nó nói về giá bất động sản ở Magdalum và tố cáo Người đã tiêu hoang phí, tôi không cầm được cơn giận, và tôi bảo nó:
- Sao ngươi dám kết tội Đức Giêsu với việc mua bán bất động sản của Mađalêna? Chính tôi thấy Đức Chúa dùng số tiền ấy, mà Lagiarô đã biếu, để làm việc bác ái, để giải thoát 27 tù nhân tội nghiệp, những kẻ bị cầm tù vì thiếu nợ ở Tirza.
Vào lúc đầu, Chúa Giêsu quỳ gối và cầu nguyện một cách rất bình thản, nhưng không bao lâu, linh hồn Người hoảng hốt trước cảnh tượng vô số các tội ác của loài người và những vô ơn của họ đối với Thiên Chúa. Người bị xâm chiếm bởi sự kinh hoàng chí tử và đau đớn quá mạnh đến nỗi Người run lẩy bẩy kêu lên:
- Abba, lạy Cha, nếu có thể, xin cất chén này khỏi con! Lạy Cha, mọi sự đều có thể đối với Cha, xin cất chén này xa con.
Rồi Người hồi tâm và lại thưa:
- Nhưng xin theo ý Cha, chứ đừng theo ý con.
Ý của Người và của Cha Người vẫn là một, nhưng vì đã phó mình cho yếu đuối của bản tính loài người, nên Người run sợ khi nhìn thấy cái chết.
Tôi thấy trong hang động đầy những bóng ma khủng khiếp. Tất cả các tội lỗi, các điều gian ác, các nết xấu, các điều vô ơn bạc nghĩa, các hình phạt đều đè nặng lên Người cùng một lúc. Đồng thời, các lời gây kinh hoàng của thần chết và sự sợ hãi mà Người thấy thấm thía khi nhìn đến tất cả các đau khổ Người phải chịu, đã dồn ép tấn công Người dưới hình thức các bóng ma gớm ghiếc. Người chắp tay, run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh toát ra thấm ướt toàn thân Người. Sau cùng Người ngã gục sát mặt đất. Người lại trỗi dậy, đầu gối Người lảo đảo, môi Người tái mét, tóc Người dựng đứng trên đầu. Người đã hoàn toàn biến sắc, và hầu như người ta không còn nhận ra Người nữa.
Vào lúc 10 giờ rưỡi, sau khi cầu nguyện xong, Người chập choạng trỗi dậy, nhưng té ngã từng bước, ướt đẫm một thứ mồ hôi lạnh. Người lết tới chỗ ba Tông Đồ đang trú ẩn. Người thấy họ đã thiếp ngủ vì mệt, vì buồn sầu và vì sự kinh hoàng mà họ đã cảm thấy. Chúa Giêsu đến với các môn đệ như một người chìm ngập trong sầu muộn và kinh hoàng tìm đến bên cạnh những người bạn thân, hay như một mục tử tốt lành, dù là chính mình đang khiếp sợ, vẫn không quên đàn chiên mình chăn đang bị nguy hiểm. Người biết chính họ cũng đang kinh hoàng và đang bị cám dỗ. Các hình thù khủng khiếp cứ theo đuổi Người trong suốt quãng đường đi. Khi thấy các Tông Đồ say ngủ, Người đan tay vào nhau và vì quá mệt mỏi Người ngã xuống bên cạnh họ. Người buồn sầu hỏi:
- Simon ơi, ngươi ngủ ư?
Khi đó các ông đều tỉnh dậy. Chúa Giêsu nói với các ông trong nỗi cô đơn tột cùng:
- Thế là các anh không thể thức được với Thầy một giờ sao!
Khi họ thấy Người xanh xao biến sắc, lảo đảo, ướt đẫm mồ hôi, run lẩy bẩy, khi họ nghe Người nói giọng nghẹn ngào, họ không biết phải nghĩ sao, và nếu không có vầng hào quang rất quen thuộc vẫn bao quanh đầu Người, chắc họ đã chẳng nhận ra được Người. Khi đó Gioan hỏi Người:
- Thưa Thầy sao vậy? Con có nên gọi các môn đệ kia hay không? Chúng ta có phải đi trốn không?
Chúa Giêsu trả lời:
- Nếu Thầy có sống, có giảng dậy và chữa bệnh thêm 33 năm nữa, điều đó vẫn không đủ để làm những gì mà Thầy phải thực hiện từ lúc này cho đến ngày mai. Con đừng gọi tám người kia làm gì. Thầy đã bỏ họ lại đó, vì họ sẽ không thể thấy Thầy trong cảnh khốn cùng này mà không bị vấp phạm: họ sẽ sa chước cám dỗ, họ sẽ quên đi nhiều chuyện, và họ sẽ hoài nghi cả Thầy nữa. Về phần các anh đã một lần thấy Con Người biến hình vinh hiển, thì các anh cũng có thể thấy Người trong sự tăm tối và cô đơn này, nhưng các anh hãy tỉnh thức và cầu nguyện, để khỏi sa chước cám dỗ. Tinh thần thì mau lẹ nhưng xác thịt lại yếu đuối.
Như thế là Người muốn khích lệ các ông hãy kiên tâm bền chí, loan báo cho các ông cuộc giao tranh giữa bản tính nhân loại của Người với cái chết, và cho các ông biết nguyên nhân làm cho Người suy nhược. Người nói với các ông một cách buồn bã, và ở bên các ông thêm một giờ nữa, rồi Người trở lại hang ấy, trong khi nỗi kinh hoàng vẫn luôn gia tăng. Ba Tông Đồ dang tay về phía Người và khóc, rồi họ ôm nhau và hỏi:
- Như vậy là thế nào? Chuyện gì xảy ra cho Thầy vậy? Thầy hoàn toàn rã rời khiếp đảm!
Thế rồi họ bắt đầu cầu nguyện, họ trùm đầu mà lòng thật đau đớn. Đã một tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua kể từ khi Chúa Giêsu vào vườn Cây Dầu. Người nói đúng như Kinh Thánh viết: "Như vậy là các con đã không thức nổi một giờ với Thầy!" nhưng người ta không thể giải thích những lời này bằng cách đo thời gian của chúng ta. Ba Tông Đồ ở với Chúa Giêsu đã cầu nguyện trước hết, rồi các ông thiếp ngủ vì các ông đã sa chước cám dỗ bởi thiếu lòng trông cậy. Tám ông khác, những người ở lại cổng, họ không ngủ. Nỗi buồn sầu mà Chúa Giêsu đã bày tỏ trong cuộc nói chuyện lần cuối cùng đã làm các ông bồn chồn lo lắng. Các ông đi lang thang trên núi Cây Dầu, tìm kiếm một nơi để có thể ẩn mình.
Tại Giêrusalem chẳng có gì làm náo động sự im lặng của đêm thanh. Những người Do Thái đều có mặt trong nhà, bận rộn với việc chuẩn bị mừng lễ. Các lều tạm của những khách lạ đến để mừng Lễ Vượt Qua không thấy xuất hiện ở chung quanh núi Cây Dầu. Tôi đã thấy nhiều người bạn và nhiều môn đệ của Chúa Giêsu đi lang thang đây đó và chuyện vãn với nhau. Họ có vẻ lo lắng và trong tình trạng chờ đợi nặng nề. Đức Maria, Mẹ Chúa Giêsu, chị Mađalêna, Chị Máttha, bà Maria Clêopha, bà Maria Salômê đã rời Nhà Tiệc Ly và đã tới nhà bà Maria mẹ của Máccô. Nhưng hoảng sợ vì tiếng đồn, các bà trở lại gần thành phố để thăm dò tin tức của Chúa Giêsu. Lagiarô, Nicôđêmô, Giuse Aramathi và vài người bà con từ Hêron đến đã gặp các bà, họ tìm cách trấn an các bà. Sau khi tự mình hoặc nhờ các Tông Đồ mà biết được lời tiên đoán buồn thảm của Chúa Giêsu trong bữa tiệc ly, các bà đã dò hỏi những người biệt phái quen biết, nhưng các bà không hay biết gì về việc người ta sắp ra tay chống lại Chúa Giêsu. Các bà cho rằng sự nguy hiểm không thể nào quá lớn và chẳng lẽ người ta lại bắt Chúa Giêsu vào gần ngày đại lễ như vậy. Các bà vẫn chưa biết gì về chuyện phản bội của Giuđa. Đức Maria đã nói với các bà về sự bấn loạn của kẻ khốn khổ này trong những ngày cuối cùng, và về việc hắn rời bỏ Nhà Tiệc Ly. Người vẫn thường nói với hắn rằng hắn là đứa con hư hỏng.
- Ôi chao! - Người nói – nhất định là nó đã đi thi hành trọn vẹn tội phản bội của nó rồi.
Sau đó các bà này trở về nhà bà Maria, mẹ của Máccô.
Trích từ Thị kiến Cuộc thương khó của Chúa Giêsu của Chân phước Anne Catherine Emmerich
Đây chỉ là phần đầu, phần ngắn, của những gì Chúa Giêsu trải qua trong Vườn Cây dầu. Còn tiếp trong chương 3. Bạn có thể tải về đọc tiếp