Thứ Năm, 9 tháng 10, 2025

Hãy cầu nguyện như thể đã nhận được rồi

Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi qua biên giới giữa hai miền Sa-ma-ri và Ga-li-lê. Lúc Người vào một làng kia, thì có mười người phong hủi đón gặp Người. Họ dừng lại đằng xa và kêu lớn tiếng : “Lạy thầy Giê-su, xin dủ lòng thương chúng tôi !”  -- Luca 17:12-13

Dù chỉ có một trong mười người phong trở lại dâng lời ca tụng và tỏ lòng biết ơn cùng với đức tin của anh, cả mười người đều được chữa lành nhờ tin vào Chúa Giêsu. Đức tin ấy được thể hiện khi họ vượt qua thử thách mà Ngài đặt ra. Đức Giêsu không chữa họ ngay khi họ lớn tiếng cầu xin: “Lạy Thầy Giêsu, xin thương xót chúng con!”

Việc họ đến với Đức Giêsu để xin được chữa lành thể hiện một mức độ đức tin. Việc họ gọi Ngài là “Thầy” thể hiện một mức độ đức tin cao hơn. Nhưng việc họ tất cả đều vâng lời Ngài và đi trình diện với các tư tế — những người sẽ xác nhận rằng họ đã được sạch — việc họ đã làm điều đó trước khi được sạch, việc chỉ khi đang trên đường thực thi điều đó, họ mới được chữa lành, tất cả cho thấy đức tin của họ ở một mức độ cao hơn nữa. Họ tin tưởng Đức Giêsu đến nỗi hành động như thể mình đã được chữa lành, dù việc chữa lành chưa xảy ra.

Đức tin của chúng ta cũng phải như thế. Khi chúng ta cầu xin một điều tốt mà chưa được, ít nhất là lúc ban đầu, Đức Giêsu nói với chúng ta: “Thầy nói với anh em : tất cả những gì anh em cầu xin, anh em cứ tin là mình đã được rồi, thì sẽ được như ý” (Mc 11,24). Nói cách khác, hãy cầu nguyện như thể chúng ta đã nhận được rồi. Hãy tạ ơn Thiên Chúa ngay cả trước khi nhận được điều ấy. Đó chính là điều Mẹ Maria đã làm tại tiệc cưới Cana, khi Mẹ đáp lại lời từ chối có vẻ cứng rắn của Đức Giêsu bằng cách nói với những người giúp việc: “Người bảo gì, các anh cứ việc làm theo”, với lòng tin tưởng rằng Ngài sẽ hành động đúng đắn, ngay cả trước khi Ngài thực sự làm điều đó.

Tại sao? Không phải vì chúng ta đang tự lừa mình, như một số nhà tâm lý học nói, và dĩ nhiên không phải vì chúng ta có thể thao túng Thiên Chúa, mà vì chúng ta có thể chắc chắn rằng, vì Thiên Chúa là Đấng vô cùng tốt lành và yêu thương, vô cùng khôn ngoan và quyền năng, nên chúng ta sẽ nhận được điều mình xin nếu điều đó thực sự tốt cho ta, như chúng ta nghĩ.

Chúng ta có thể tin tưởng trước rằng điều đó sẽ xảy ra, nếu chúng ta có được đức tin — thứ đức tin thật dễ lý giải nhưng lại khó để thực hành. Dễ lý giải, bởi vì nếu Thiên Chúa thực sự là Thiên Chúa, nếu Ngài vô cùng yêu thương, khôn ngoan và quyền năng, thì mọi sự, kể cả điều xấu, hiên Chúa — Đấng vô cùng yêu thương, khôn ngoan và quyền năng — thì mọi sự, kể cả những điều xấu, cuối cùng cũng sẽ góp phần mang lại điều tốt nhất cho chúng ta. Nhưng thật khó để tin điều đó; đó là một thử thách của đức tin. Chúng ta được mời gọi trở nên như mười người phong, những người hành động như thể mình đã được Đức Giêsu chữa lành và đi trình diện với các tư tế.

Tất nhiên, chúng ta có thể sai về điều gì là tốt nhất cho mình, vì tư tưởng của chúng ta có thể sai lầm. Nhưng Thiên Chúa thì không thể sai lầm. Chúng ta có thể sai lầm về điều tốt cho mình, còn Chúa, thì không bao giờ sai. -- Dr. Peter Kreeft, Food for the Soul: Reflections on the Mass Readings (Cycle C)

Share:

Thứ Tư, 8 tháng 10, 2025

Dành một giờ mỗi tuần để tạ ơn -- CN thứ XXVIII Mùa Thường niên, năm C

Tất cả mười người phong được chữa lành, nhưng chỉ có một người — người Samari — quay lại cảm tạ Đức Giêsu. “Anh ta sấp mình dưới chân Đức Giê-su mà tạ ơn.” — đó gần như là một hành vi thờ phượng. Chúng ta thấy trong cả bài Tin Mừng lẫn bài đọc thứ nhất, đều có những người ngoại bang (Ông Na-a-man người Syria và người Samari) được chữa khỏi bệnh phong, và phản ứng của họ là lòng biết ơn được thể hiện qua việc thờ phượng.

Những bài đọc này dẫn chúng ta đến chỗ hiểu rằng thờ phượng chính là cách biểu lộ lòng biết ơn. Điều này đặc biệt đúng với trung tâm của việc thờ phượng Công giáo — phụng vụ Thánh Thể — vì “Eucharistia” xuất phát từ tiếng Hy Lạp có nghĩa là “tạ ơn”. Các bài đọc hôm nay mời gọi chúng ta nhận ra rằng chúng ta — phần lớn đều là những người ngoại bang — đã được chữa khỏi căn bệnh phong cùi thiêng liêng nơi linh hồn mình nhờ được tắm gội trong dòng nước khiêm tốn của bí tích Rửa Tội. Sau khi đã được chữa lành, phản ứng xứng đáng nhất của chúng ta là lòng biết ơn sâu sắc, được thể hiện qua việc thờ phượng.

Đời sống Kitô hữu dĩ nhiên không chỉ giới hạn trong việc tham dự Thánh lễ Chúa nhật. Tuy nhiên, chắc chắn đời sống ấy phải bao gồm việc tham dự Thánh lễ Chúa nhật, vì nhiều lý do. Một trong những lý do đó là: Thánh lễ là biểu hiện cao nhất của lòng biết ơn và tạ ơn đối với những gì Thiên Chúa đã thực hiện trong cuộc đời chúng ta.

Ngay cả khi không có mạc khải thần linh, không có Kinh Thánh, con người vẫn có thể (1) dùng lý trí để nhận ra rằng Thiên Chúa hiện hữu, và (2) nhận biết rằng về mặt luân lý, con người có bổn phận phải thờ phượng Thiên Chúa. Việc thờ phượng Thiên Chúa là một bổn phận luân lý cơ bản, hiển nhiên đối với lý trí được sử dụng đúng đắn. Và nếu không có tôn giáo mặc khải, con người vẫn có nghĩa vụ luân lý phải đưa ra những nghi thức nào đó để bày tỏ lòng biết ơn đối với Đấng đã dựng nên mình.

Huống hồ là khi Đấng ấy đã tỏ mình ra cho chúng ta, đã trở nên một người trong chúng ta, đã chịu chết vì tình yêu dành cho chúng ta, và đã sống lại để chỉ cho chúng ta con đường dẫn đến sự sống! Và trước tất cả những điều đó, mà chúng ta không thể dành nổi một giờ mỗi tuần để cảm tạ Ngài sao? -- Dr. John Bergsma, The Word of the Lord: Reflections on the Sunday Mass Readings for Year C

Share:

Chúa Nhật thứ XXVIII Mùa Thường niên, năm C

Ông Na-a-man, tướng chỉ huy quân đội của vua nước A-ram, mắc bệnh phong hủi. Vậy ông xuống dìm mình bảy lần trong sông Gio-đan, theo lời ông Ê-li-sa, người của Thiên Chúa. Da thịt ông lại trở nên như da thịt một trẻ nhỏ. Ông đã được sạch. -- 2 V 5:14

Bạn còn nhớ Êlisa là ai không? Điều này rất quan trọng để hiểu những gì đang diễn ra. Êlisa là người kế vị của ngôn sứ Êlia. Và nếu bạn nhớ, sau khi Êlia được cỗ xe lửa cất lên trời, thì người kế vị ông là Êlisa được ban cho gấp đôi thần khí của ông.

Điều đó có nghĩa là Êlisa thực sự mạnh mẽ hơn Êlia, người đi trước ông, và ông làm nhiều phép lạ lớn lao hơn Êlia. Vì thế, trong Cựu Ước, trong toàn bộ trình tự của lịch sử cứu độ, Êlisa — vị ngôn sứ đã chữa lành Naaman — được xem, theo một nghĩa nào đó, là người làm phép lạ vĩ đại nhất trong Cựu Ước. Nếu bạn muốn có một ví dụ về điều này, thì sau đó, trong sách Các Vua quyển thứ hai, chương 13, sau khi Êlisa qua đời và được chôn cất, có người bị ném vào mộ của ông, và khi chạm vào xương ông, người ấy liền sống lại. Đó là mức độ thánh thiện và quyền năng của Êlisa.

Giờ đây, lý do tất cả điều này quan trọng là vì nếu bạn nhìn sang Tân Ước, bạn sẽ nhớ rằng trong các sách Tin Mừng, Đức Giêsu gọi Gioan Tẩy Giả là Êlia và Đức Giêsu lại là người kế vị Gioan Tẩy Giả. Cũng như Êlia là người đi trước Êlisa, thì Gioan Tẩy Giả là người đi trước Đức Giêsu. Vì vậy, nếu Gioan Tẩy Giả là Êlia mới, thì Đức Giêsu là Êlisa mới. Nhưng Ngài không chỉ là một Êlisa mới — Ngài còn vĩ đại hơn Êlisa.

Trong khi Êlisa chỉ chữa lành một người phong cùi trong Cựu Ước, thì Đức Giêsu, Êlisa mới, đã làm gì? Ngài chữa lành mười người phong cùi cùng một lúc, và họ không cần phải xuống sông Giođan tắm bảy lần. Ngài làm điều đó tức khắc. Tất cả những gì họ phải làm là vâng lời Ngài, lên đường đến Đền Thờ, và họ đều được sạch.

Câu chuyện này cho thấy hai điều về Đức Giêsu, và vì thế bài đọc Cựu Ước hôm nay kết hợp thật tuyệt vời với bài Tin Mừng. Thứ nhất, Đức Giêsu là Êlisa mới và cao cả hơn. Ngài làm những phép lạ lớn gấp mười lần — theo nghĩa đen — so với các phép lạ trong Cựu Ước. Nhưng hơn thế nữa, thứ hai, Ngài còn là Thiên Chúa Cứu Độ. Hãy suy nghĩ xem: trong Cựu Ước, người ta nói gì? Ai có thể chữa lành bệnh phong cách trực tiếp? Chỉ có Thiên Chúa, đúng không? “Há ta là Thiên Chúa mà có thể chữa người này khỏi bệnh phong sao?”

Thế thì Đức Giêsu đã làm gì trong Tân Ước? Không giống Êlisa, Ngài không cần sai người đó xuống sông tắm hay làm bất cứ nghi thức nào. Đức Giêsu chữa lành trực tiếp và tức thì. Và vì thế, ở đây có một điều — chỉ là một gợi ý thôi — một gợi ý về việc mặc khải thần tính của Đức Giêsu.

Nếu bạn biết Cựu Ước, bạn biết rằng chỉ có Thiên Chúa mới có thể chữa lành bệnh phong, thì câu hỏi được đặt ra là: Đức Giêsu, Đấng chữa lành mười người phong cùng một lúc, là ai? Và câu trả lời được tỏ lộ khi người phong trở lại, phủ phục trước mặt Ngài, và dâng lời tạ ơn vì điều Ngài đã làm. -- Dr. Brant Pitre

Share:

Tiêu đề

Blog Archive

Labels

Blog Archive