Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2025

Chúa quan tâm đến việc ta trở thành con người nào hơn là ta có gì -- CN thứ XXIX Mùa Thường niên, năm C

Mục đích của dụ ngôn Chúa Giêsu trong bài Tin Mừng hôm nay rất rõ ràng. Chính Chúa Giêsu đã giải thích: nếu ngay cả một vị quan tòa bất chính – người chẳng kính sợ Thiên Chúa cũng chẳng tôn trọng con người – vẫn có thể đáp ứng lời thỉnh cầu chính đáng của một bà góa phiền toái, người không bao giờ bỏ cuộc mà cứ kiên trì nài nỉ, thì huống chi Thiên Chúa, Cha trên trời đầy yêu thương của chúng ta, lại chẳng ban cho chúng ta những điều tốt lành mà chúng ta cầu xin sao, miễn là chúng ta biết kiên trì trong lời cầu nguyện?

... Vậy tại sao Thiên Chúa lại trì hoãn trong việc đáp lời cầu nguyện của chúng ta? Thực ra, Ngài không trì hoãn — mà chính chúng ta mới là người chậm cầu nguyện.

Thiên Chúa luôn chờ đợi lời cầu nguyện của chúng ta. Ngài không ban cho chúng ta những điều tốt lành mà chúng ta muốn hay cần mà không có lời cầu nguyện, mặc dù Ngài hoàn toàn tự do để ban cho ta, bởi vì Ngài biết rằng chúng ta cần lời cầu nguyện và lòng tin thúc đẩy lời cầu nguyện ấy hơn là việc cần những điều mà ta đang xin.

Lý do Thiên Chúa không ban ngay cho chúng ta điều ta cầu xin cũng giống như việc Ngài không ban cho chúng ta điều ta những điều tốt lành chúng ta ước muốn cho tới khi chúng ta ra tay lao động. Cầu nguyện và lao động cùng dựa trên một nguyên tắc. Thiên Chúa đã thiết lập cả hai — lao động và cầu nguyện —cho cùng một mục đích. Thiên Chúa thấy rằng chúng ta không chỉ cần những điều ta phải lao động để có được, như thức ăn, chỗ ở, quần áo và sự an toàn, mà còn cần công việc nữa, một công việc có ý nghĩa.

Thiên Chúa đã thiết lập việc cầu nguyện vì cùng một lý do như khi Ngài thiết lập lao động: để ban cho chúng ta phẩm giá của kẻ thực sự dựng nên sự nghiệp, những người cộng tác và làm việc cùng Ngài.

Chúng ta chỉ trở nên mạnh mẽ, khôn ngoan, kiên nhẫn và bền bỉ nhờ lao động. Và người làm việc thì quan trọng hơn công việc. Điều mà chúng ta trở thành nhờ lao động quan trọng hơn chính công việc mà ta làm, bởi vì con người có giá trị nội tại, còn công việc — dù có quan trọng đến đâu — cũng chỉ là phương tiện dẫn đến một mục đích cao hơn.

Câu nói “Bạn không thể mang theo của cải khi chết” là đúng đối với mọi công việc, nhưng không đúng với chính bản thân ta. Chúng ta mang theo chính mình bất cứ nơi nào ta đi đến — kể cả đến thiên đàng.

Điều đúng với lao động cũng đúng với cầu nguyện. Thiên Chúa lập ra cầu nguyện để huấn luyện chúng ta thành những chiến binh cầu nguyện — kiên nhẫn, can đảm và mạnh mẽ. Ngài có thể ban cho ta mọi điều ta cần và muốn ngay lập tức — Ngài có thể làm phép lạ, vì Ngài đã tạo dựng cả vũ trụ! Nhưng nếu Ngài làm thế, chúng ta sẽ trở nên thụ động, như những đứa trẻ được đút ăn. Bạn từng nghe câu: “Cho ai đó con cá, bạn nuôi anh ta một ngày; dạy anh ta câu cá, bạn nuôi anh ta cả đời.” Đó chính là nguyên tắc của Thiên Chúa.

Ngài quan tâm nhiều hơn đến chúng ta ta đang trở thành thứ người nào, hơn là những gì ta nhận được, dù những thứ đó cũng cần thiết. Bởi vì con người ta sẽ đi cùng ta đến thiên đàng, còn của cải thì không. Ngài đang huấn luyện ta cho sự vĩnh cửu. Ngài nhìn theo tầm nhìn dài hạn, còn ta thì chỉ thấy ngắn hạn. Và mỗi khi quan điểm của ta khác với Thiên Chúa, thì Ngài luôn đúng, còn ta luôn sai.

Đó là lý do tại sao câu Kinh Thánh hợp lý nhất lại cũng là điều khó tin nhất: “Mọi sự đều sinh ích cho những ai yêu mến Thiên Chúa” (Rm 8:28). Rõ ràng, không phải mọi sự đều tốt, và Thiên Chúa — Đấng có quyền năng vô hạn và khôn ngoan hoàn hảo — có thể tiêu diệt mọi điều xấu nếu Ngài muốn, nhưng Ngài không làm thế, vì Ngài dùng chính những điều xấu, đau khổ và bất công ấy để làm cho chúng ta mạnh mẽ hơn, khôn ngoan hơn, thánh thiện hơn, và yêu thương hơn.

Tất nhiên, ta không nhìn thấy điều đó — vì ta chưa ở cuối hành trình. Ta không phải là Thiên Chúa. Như Thiên Chúa đã nói với Gióp: ta không phải là tác giả của vở kịch cuộc đời, ta chỉ là nhân vật trong đó. Nhưng có một Tác Giả — Ngài biết và kiểm soát mọi sự — và bản chất của Ngài là tình yêu, mà tình yêu thì muốn điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu.

Đức tin ấy, lòng tin tưởng ấy, hoàn toàn hợp lý. Nếu Thiên Chúa là tình yêu, và tình yêu đó có trí tuệ vô hạn cùng với quyền năng vô hạn, thì tình yêu ấy đáng được tin tưởng tuyệt đối. Nhưng lòng tin ấy lại tùy thuộc vào chúng ta.

Vì thế, Chúa Giêsu kết thúc bằng câu hỏi: Khi Con Người đến — vào ngày tận thế, hay vào cuối đời bạn, hay trong khoảnh khắc tiếp theo khi bạn phải chọn giữa việc tin tưởng Ngài mà tiếp tục cầu nguyện, hoặc bỏ cuộc — liệu Ngài có còn thấy lòng tin trên mặt đất này không?

Câu trả lời cho câu hỏi đó không nằm trong tay Thiên Chúa, mà nằm trong tay mỗi một người chúng ta. -- Dr. Peter Kreeft, Food for the Soul: Reflections on the Mass Readings (Cycle C)

Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Tiêu đề

Blog Archive

Labels

Blog Archive