Bài trích sách Xuất hành (17:8-13)
Hồi đó, quân A-ma-lếch đến đánh Ít-ra-en tại Rơ-phi-đim. Ông Mô-sê bảo ông Giô-suê : “Anh hãy chọn một số người, và ngày mai ra đánh A-ma-lếch. Còn tôi, tôi sẽ đứng trên đỉnh đồi, tay cầm cây gậy của Thiên Chúa.” Ông Giô-suê làm như ông Mô-sê đã bảo : ông đã giao chiến với A-ma-lếch, còn các ông Mô-sê, A-ha-ron và Khua thì lên đỉnh đồi. Khi nào ông Mô-sê giơ tay lên, thì dân Ít-ra-en thắng thế ; còn khi ông hạ tay xuống, thì A-ma-lếch thắng thế. Nhưng ông Mô-sê mỏi tay, nên người ta lấy một hòn đá kê cho ông ngồi, còn ông A-ha-ron và ông Khua thì đỡ tay ông, mỗi người một bên. Nhờ vậy, tay ông Mô-sê cứ giơ lên được mãi, cho đến khi mặt trời lặn. Ông Giô-suê đã dùng lưỡi gươm đánh bại A-ma-lếch và dân của ông ta.
Vậy ý nghĩa của câu chuyện này là gì? Câu chuyện ở đây không là về quyền năng kỳ diệu trong đôi tay của Môsê để giành chiến thắng miễn là ông giữ chúng giơ cao, bởi vì không có sức mạnh nào trong đôi tay ấy, mà chỉ có quyền năng của Thiên Chúa, Đấng đã tạm thời ban cho chúng sức mạnh.
Điều chủ yếu ở đây là khi Thiên Chúa thực hiện phép lạ, Ngài đôi khi muốn chúng ta cộng tác với Ngài — thật sự cùng làm việc với Ngài; Ngài tôn vinh những người phụng sự mình. Thiên Chúa đã không làm điều đó mà không dùng đến Môsê, mà chỉ làm với Môsê. Môsê phải làm phần việc của mình — giữ tay mình giơ lên.
Bài học thứ hai là: không ai trong chúng ta có thể làm được nhiều điều khi chỉ có một mình. Chúng ta hữu hạn. Nỗ lực của chúng ta cũng hữu hạn. Môsê không thể tự mình hoàn tất công việc của Thiên Chúa; ông không thể giữ tay mình giơ lên suốt cả ngày. Chúng ta cần đến nhau.
Vì vậy, Thiên Chúa ban cho chúng ta bạn bè. Điểm yếu của mỗi người — điều khiến ta cần bạn hữu — thật ra lại là một sức mạnh; “dấu trừ” ấy trở thành “dấu cộng”, và là một phúc lành. Bởi vì tình bạn chính là một sức mạnh và một ân phúc lớn lao. Chúng ta cần người khác không chỉ để hoàn thành công việc mà ta không thể làm một mình, mà còn cần họ cho chính họ — không chỉ vì công việc, mà vì tình bạn.
Chúng ta cần tình bạn của người khác hơn cả sự giúp đỡ của họ trong công việc. Nhu cầu được cộng tác chỉ là một phần của nhu cầu lớn hơn: được sống trong tình bạn. Tình bạn là phép thử của lòng khiêm nhường. Satan không có bạn bè, bởi kẻ kiêu ngạo thì oán ghét việc phải lệ thuộc vào người khác. Người khiêm nhường thì không. Kinh Thánh nói Môsê vĩ đại vì ông khiêm nhường: “Môsê là người rất khiêm nhường, hơn bất cứ ai trên mặt đất” (Ds 12:3).
 Hiền lành và khiêm nhường là sức mạnh, vì chúng mở lòng ta ra với người khác và với sự trợ giúp của họ. Và “người khác” ấy bao gồm cả những kẻ thấp hơn lẫn cao hơn ta. 
  Aharon và Khua kém Môsê về nhiều mặt — Môsê là vị ngôn sứ vĩ đại nhất — nhưng vào ngày hôm đó, Môsê phụ thuộc vào họ, nhiều như họ phụ thuộc vào ông. -- Dr. John Bergsma, The Word of the Lord: Reflections on the Sunday Mass Readings for Year C




 

 
 
 
0 nhận xét:
Đăng nhận xét