Thứ Năm, 19 tháng 1, 2023

Hiệp Nhất Kitô giáo

Bài đọc 2 của Chúa Nhật thứ III Mùa Thường niên, năm A

Bài trích thư thứ nhất của thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Cô-rin-tô (1 Cr. 1:10-13;17)

Thưa anh em, nhân danh Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, tôi khuyên tất cả anh em hãy nhất trí với nhau trong lời ăn tiếng nói, và đừng để có sự chia rẽ giữa anh em, nhưng hãy sống hoà thuận, một lòng một ý với nhau. Thật vậy, thưa anh em, người nhà của bà Khơ-lô-e cho tôi hay tin có chuyện bè phái giữa anh em. Tôi muốn nói là trong anh em có những luận điệu như: “Tôi thuộc về ông Phaolô, tôi thuộc về ông A-pô-lô, tôi thuộc về ông Kê-pha, tôi thuộc về Đức Kitô.” Thế ra Đức Ki-tô đã bị chia năm xẻ bảy rồi ư ? Có phải Phao-lô đã chịu đóng đinh vào khổ giá vì anh em chăng ? Hay anh em đã chịu phép rửa nhân danh Phao-lô sao ?

Quả vậy, Đức Ki-tô đã chẳng sai tôi đi làm phép rửa, nhưng sai tôi đi rao giảng Tin Mừng, và rao giảng không phải bằng lời lẽ khôn khéo, để thập giá Đức Ki-tô khỏi trở nên vô hiệu.

--------------

Bài đọc thứ hai của những Chúa nhật tới sẽ được lấy từ thư thứ nhất của Thánh Phaolô gửi tín hữu Côrintô.

Hội thánh ở Cô-rin-tô có đầy sự chia rẽ, và mức độ nghiêm trọng của tình hình có thể được nhìn thấy qua việc Thánh Phaolô đề cập đến các bè phái, ngay sau phần mở đầu hài hước của bức thư (c. 1–9). Các bè phái khác nhau phân chia Giáo hội ở nơi đó là nguyên mẫu của sự chia rẽ mà Kitô giáo sẽ phải gánh chịu sau này trong lịch sử.

Thánh Phaolô thúc giục tín hữu “Đừng có sự chia rẽ” giữa các Kitô hữu, và điều này ám chỉ sự chia rẽ cả bên trong lẫn bên ngoài của mỗi nhóm. Thái độ của hầu hết các Kitô hữu ngày nay là: sự phân rẽ rõ ràng thành các tổ chức và giáo phái khác nhau có thể chấp nhận được miễn là chúng ta “hiệp nhất trong tinh thần” hoặc “hiệp nhất trong Chúa Thánh Thần.” Ý tưởng này không được tìm thấy trong lời dạy của các Tông đồ.

Vì Tuần Thứ III Mùa Thường Niên thường rơi vào một phần hoặc toàn bộ từ ngày 18 đến ngày 25 tháng Giêng, nên chúng ta thường đọc bài đọc này trong Tuần Cầu Nguyện cho Sự Hiệp Nhất Kitô Giáo. Trong khi tầm quan trọng của sự hợp nhất Kitô giáo là nền tảng của Phúc âm, tôi có những nghi ngờ về một số cuộc tụ họp và phong trào đại kết, đặc biệt khi họ hình dung ra một sự thống nhất Kitô giáo nào đó, trong đó Giáo hội Công giáo và các nhóm khác sẽ mất đi nét đặc trưng của mình và bị cuốn vào một cộng đoàn “phong trào đại kết” lớn hơn.

Sự thật là, Giáo hội Công giáo là “cộng đoàn phong trào đại kết” mọi người nên tham gia để được thống nhất. Tôi biết điều đó nghe có vẻ sô vanh như thế nào, và mười lăm năm trước, tôi sẽ ngay lập tức sẽ bác bỏ bất kỳ ai đưa ra nhận xét đó. Nhưng nó vẫn là sự thật. Xét cho cùng, “Công giáo / Catholic ” và “đại kết / ecumenical ” hầu như đồng nghĩa với nghĩa là “phổ quát / universal”. Sự phản đối ngay lập tức đối với việc coi Giáo hội Công giáo là cộng đoàn đại kết mà tất cả mọi người nên thuộc về, là cơ cấu phẩm trật của Giáo hội quá cứng nhắc. Chắc chắn một cộng đoàn đại kết bao gồm nên có một cơ cấu quyền lực tối thiểu và các tiêu chuẩn giáo lý “mẫu số chung thấp nhất”, phải không? Ồ không đâu. Đó là những gì tôi đã học được bằng kinh nghiệm.

Thầm quyền là điều cần thiết cho sự thống nhất, và không có sự thống nhất thực sự nếu không có thầm quyền. Hầu hết các tổ chức đại kết không thể (1) duy trì sự thống nhất nội bộ của chính họ lâu dài và (2) thiết lập sự hiệp thông thần học thực sự bởi vì họ không có thẩm quyền đưa ra quyết định cuối cùng, khi có sự tranh chấp giữa các thành phần khác nhau của họ, không ai có khả năng đưa ra quyết định có tính ràng buộc trên mọi người. Thẩm quyền của giáo hoàng, và các giám mục hiệp thông với ngài, là điều cần thiết để giữ cho Giáo hội không bị tan vỡ từ nội bộ bởi những tranh chấp thần học không thể giải quyết được.

Người ta muốn thống nhất mà không có cấu trúc của thâm quyền, nhưng không có cách nào để có được thứ như vậy. Nó giống như một hình tròn vuông. Nó không thể tồn tại, bất kể mọi người cố gắng mức nào.

Giáo hội Công giáo là Giáo hội mà Chúa Giêsu đã thiết lập và giao phó cho Thánh Phêrô, Phaolô và các cộng sự viên của các ngài như Apôlô. Phêrô và Phaolô cùng nhau xây dựng Giáo hội địa phương ở Rôma và thân xác của các ngài được chôn cất ở đó; do đó, Rôma trở thành tâm điểm của sự hiệp nhất cho Giáo hội. Không có xung đột giữa “Rôma” và “Công giáo”, giữa cái đặc thù và cái phổ quát. “Rôma” là “Công giáo” bởi vì là tín hữu ở Rôma có nghĩa là hiệp thông với Thánh Phêrô và Phaolô, hai vị Tông đồ này là những người độc nhất trong phạm vi phổ quát của chức vụ và trách nhiệm của họ.

Các cấu trúc của Giáo hội Công giáo đã được Chúa Kitô trao ban cho Giáo hội và được phát triển thêm theo thời gian dưới sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần, để duy trì sự thống nhất của một cơ thể đức tin quốc tế, phổ quát. Thông thường, các tổ chức đại kết khác đang cố gắng “phát minh lại bánh xe” bằng cách phát triển các cấu trúc mới hầu hiệp nhất Kitô giáo. Ý định đó thật đáng ngưỡng mộ, nhưng Chúa Giêsu đã cung cấp phương tiện hiệp nhất: hiệp thông với những người kế vị các Tông đồ và Thánh Phêrô.

Tất nhiên, chúng ta phải nhớ rằng mục tiêu của sự hiệp nhất không phải là sự bành trướng của Giáo hội như một thể chế hay dưới các hình thức bên ngoài. Đúng hơn, mục tiêu của sự hiệp nhất là thể hiện sức mạnh của “Thập giá Chúa Kitô”, như Thánh Phaolô nói. Chúa Kitô đã lãnh nhận Thập Giá để giao hòa nhân loại với Thiên Chúa và giữa con người với nhau. Sự phân rẽ giữa các nhóm Kitô giáo kéo dài trở thành sự chống lại thông điệp của Thập giá. -- Dr. John Bergsma, The Word of the Lord: Reflections on the Sunday Mass Readings for Year A

Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét