Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2025

Để đánh bại cám dỗ

Có thể đôi lúc bạn cảm thấy một cám dỗ nào đó quá sức chịu đựng, nhưng đó là lừa phỉnh của Satan. Thiên Chúa đã hứa không bao giờ đặt trên bạn gánh nặng vượt quá sức mạnh Ngài ban trong bạn để bạn đối phó với nó. Ngài không cho phép bất kỳ cám dỗ nào xảy ra mà bạn không thể đánh bại. Tuy nhiên, bạn phải góp phần bằng cách thực hành bốn bí quyết Kinh Thánh dạy để đối đầu với cám dỗ.

TẬP TRUNG SỰ CHÚ Ý CỦA BẠN VÀO MỘT ĐIỀU KHÁC. Có lẽ bạn sẽ ngạc nhiên khi không nơi nào trong Kinh Thánh bảo chúng ta “chống lại cám dỗ”. Chúng ta chỉ được dạy hãy “chống lại ma quỷ” (Galát 5, 22-23)… Thay vào đó, chúng ta được khuyên hãy tập trung suy nghĩ một chuyện khác, bởi lẽ chống lại một ý nghĩ sẽ vô ích. Việc đó chỉ làm tăng sự chú ý vào điều sai trái, và chúng ta càng thấy nó quyến rũ hơn. Để tôi giải thích:

Mỗi khi bạn tìm cách ngăn chặn một ý tưởng khỏi tâm trí, bạn lại khiến nó đi sâu hơn vào ký ức mình. Thay vì chống, bạn lại củng cố nó. Điều này rất đúng đối với cám dỗ. Bạn không đánh bại cám dỗ bằng cách chống lại cảm xúc về nó. Càng chống lại cảm xúc, nó càng làm bạn tiêu hao và chế ngự bạn. Bạn làm cho nó mạnh thêm mỗi khi nghĩ đến nó.

Vì cám dỗ luôn bắt của bạn sẽ chiếm được con đầu từ một ý nghĩ, nên cách nhanh nhất để vô hiệu hoá sức quyến rũ của nó là hãy chú ý vào một chuyện khác. Đừng chống lại ý tưởng. Chỉ cần thay đổi dòng suy tư và để tâm đến một ý nghĩ khác. Đây là bước đầu tiên để đánh bại cám dỗ.

Cuộc chiến chống lại tội lỗi thắng hay bại là ở trong tâm trí. Điều gì chiếm sự chú ý của bạn sẽ chiếm được con người của bạn…

Đó là lý do tại sao việc lặp đi lặp lại “tôi phải ăn ít lại… Hoặc tôi phải bỏ hút thuốc… Hoặc tôi không thèm khát nữa” là chiến lược tự làm cho mình thất bại. Nó bắt bạn chú ý vào điều bạn không muốn. Cũng như tuyên bố, “tôi sẽ không bao giờ làm điều mẹ tôi đã làm”. Chính bạn đang tự đặt mình để làm lại chuyện đó.

Cám dỗ khởi sự bằng việc bắt lấy chú ý của bạn. Điều gì khiến bạn chú ý, điều ấy sẽ dấy lên cảm xúc nơi bạn. Tiếp đến, cảm xúc tác động đến hành vi và bạn lại hành động theo cảm xúc. Càng chú ý đến “tôi không muốn làm điều này”, nó càng mạnh mẽ kéo bạn vào trong lưới bẫy của nó.

Phớt lờ cám dỗ thì hiệu quả hơn so với việc chiến đấu với nó. Khi tâm trí bạn nghĩ đến một điều gì khác, cám dỗ sẽ tự mất tác dụng. Thế nên, khi cám dỗ gọi điện thoại cho bạn, đừng tranh cãi với nó, chỉ việc cúp máy!

Đôi khi điều này có ý nghĩa vật lý là lánh xa cám dỗ. Tẩu vi thượng sách. Chỗi dậy tắt ti vi. Rời khỏi nhóm bạn đang nói chuyện tầm phào. Hãy rời khỏi rạp, dù phim chưa xong. Để khỏi bị châm, hãy lánh xa đàn ong. Hãy làm bất cứ điều gì có thể để hướng sự chú ý của bạn vào một chuyện khác.

Về mặt thiêng liêng, tâm trí của bạn là một trong những nơi dễ bị tổn thương nhất. Để bớt bị cám dỗ, hãy để lời Chúa và những ý tưởng tốt lành chiếm hữu tâm trí bạn. Hãy đánh bại những ý nghĩ đen tối bằng cách nghĩ đến những gì thanh cao. Đây là nguyên tắc thay thế. Thắng điều dữ bằng điều lành (Rôma 12, 21). Satan không thể lôi kéo sự chú ý của bạn đang khi bạn bận tâm đến một điều khác. Đó là lý do tại sao Kinh Thánh lặp đi lặp lại với chúng ta rằng, hãy giữ lòng trí tập trung: “Anh em hãy ngắm nhìn Đức Giêsu” (Híp-ri 3, 1). “Anh hãy nhớ đến Đức Giêsu Kitô” (2 Timôthê 2, 8 ). “Ngoài ra, thưa anh em, những gì là chân thật, cao quý, những gì là chính trực tinh tuyền, những gì là đáng mến và đem lại danh thơm tiếng tốt, những gì là đức hạnh, đáng khen, thì xin anh em hãy để ý” (Philípphê 4, 8 ).

Nếu thật sự nghiêm túc muốn đánh bại cám dỗ, bạn phải quản trị tâm trí mình và giám sát nguồn thông tin đưa vào. Người khôn ngoan nhất đã từng sống trên đời cảnh báo rằng: “hãy gìn giữ tim con cho thật kỹ, vì từ đó mà sự sống phát sinh” (Châm ngôn 4, 23). Đừng để rác rưởi đổ vào tâm trí bạn cách bừa bãi. Phải gạn lọc. Phải chọn lựa kỹ càng điều bạn suy nghĩ. Hãy noi gương thánh Phaolô, “chúng tôi bắt mọi tư tưởng phải đầu hàng để đi tới chỗ vâng phục Đức Kitô” (2 Cô-rintô 10, 5). Điều này đòi hỏi phải thực hành lâu dài suốt cả đời, nhưng với trợ giúp của Chúa thánh thần, bạn có thể thiết lập lại cách suy nghĩ của mình. -- Trích từ Sống theo đúng mục đích

Share:

Thuốc giải độc cho sự kiêu ngạo -- CN thứ XXX Mùa Thường niên, năm C

Người thu thuế khi trở xuống mà về nhà, thì đã được nên công chính; còn người Pha-ri-sêu thì không.(Luca 18:14)

Chúa Giêsu kể dụ ngôn này cách hài hước. Người Pharisiêu kiêu ngạo “cầu nguyện với chính mình.” Trong lời cầu nguyện của ông, ông chỉ nói về bản thân; thật ra, ông đang tự khen ngợi và thậm chí cầu nguyện cho chính mình! Người Pharisiêu đã lẫn lộn giữa chính mình và Thiên Chúa. Đó chính là bản chất của sự kiêu ngạo.

Ngược lại, người thu thuế chỉ đơn giản kêu xin Thiên Chúa thương xót, và ông đã được nhận lời. Lưu ý rằng điều này không có nghĩa là người thu thuế là “người tốt.” Nhiều người thu thuế là kẻ bất công, lạm quyền, lợi dụng người khác trong xã hội, kể cả người nghèo.

Dụ ngôn của Chúa Giêsu gây sốc cho người đương thời, bởi vì hầu hết người Do Thái đều chính đáng khi phẫn nộ trước việc những người thu thuế Do Thái cộng tác với chính quyền La Mã. Họ là những kẻ ký sinh trong xã hội, là tai họa xã hội — tương tự như cách chúng ta nhìn nhận những kẻ buôn ma túy ngày nay. Hãy tưởng tượng: “Một trùm ma túy lên đền cầu nguyện rằng: ‘Lạy Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.’” Đó chính là mức độ gây kinh ngạc mà dụ ngôn này tạo ra nơi người Do Thái cùng thời Chúa Giêsu.

Điều Chúa Giêsu muốn nói không phải là cộng tác với chế độ áp bức hay lừa gạt người nghèo là điều tốt, cũng không phải ăn chay là xấu hay tham lam, gian dối và ngoại tình là điều tốt. Ý Chúa Giêsu là sự kiêu ngạo có thể che lấp mọi tội lỗi khác, và nếu chúng ta có được mọi nhân đức nhưng vẫn giữ lòng kiêu ngạo, thì chúng ta vẫn như người chưa bắt đầu đời sống thiêng liêng.

Đời sống thiêng liêng bắt đầu bằng việc nhận ra tội lỗi và sự nghèo túng của mình. Rồi, nhờ ơn Chúa Thánh Thần, chúng ta tiến bước trong sự thánh thiện, không bao giờ quên rằng “công trạng các việc lành của chúng ta là hồng ân do lòng nhân hậu của Thiên Chúa.” (GLCG #2009).

Điều này gợi nhớ đến một trích dẫn tôi yêu thích trong Sách Giáo Lý: “Các thánh luôn ý thức sâu sắc rằng mọi công trạng của họ đều là ân sủng thuần khiết.”

 “Sau cuộc lưu đày trần thế, con hy vọng được vui hưởng nhan Chúa nơi quê thật trên trời. Con không muốn thu thập công trạng để được lên thiên đàng, con làm việc chỉ vì tình yêu Chúa mà thôi....Cuối cuộc đời này, con đến trình diện trước mặt Chúa với đôi bàn tay không, vì, lạy Chúa, con không xin Chúa đếm các việc con làm. Mọi điều công chính của chúng con đều mang tì vết trước nhan Chúa. Con chỉ ao ước mặc lấy sự công chính của Chúa và đón nhận từ tình yêu Chúa phần gia nghiệp đời đời là chính Chúa. — Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu (GLCG #2011)

Thuốc giải độc cho sự kiêu ngạo chính là phó thác hoàn toàn cho lòng thương xót của Thiên Chúa và tin tưởng tuyệt đối vào ân sủng của Ngài, Đấng ban cho chúng ta sức mạnh để từ bỏ tội lỗi và sống trong đức ái. -- Dr. John Bergsma, The Word of the Lord: Reflections on the Sunday Mass Readings for Year B

Share:

Lời cầu nguyện của người khiêm nhường xuyên thủng tầng mây

Thiên Chúa lắng nghe và đáp lại mọi lời cầu nguyện, kể cả những lời cầu xin tuyệt vọng và khẩn thiết nhất. Ngài không bất công hay vô tâm, cũng không điếc lác, hay bất lực. Ngài có lòng nhân hậu vô biên, khôn ngoan vô biên và quyền năng vô biên. Nếu điều đó không đúng, thì Thiên Chúa đã không còn là Thiên Chúa.

Ngài là Đấng công bình và cũng là Đấng đầy yêu thương. Ngài không lúc thế này lúc thế khác, không thiên vị ai. Ngài yêu thương mỗi người chúng ta vô hạn, như nhau. Nhưng chúng ta lại không tin, không phó thác, không vâng phục Ngài một cách vô hạn và bình đẳng như thế. Ngài luôn trung tín với chúng ta, nhưng chúng ta không phải lúc nào cũng trung tín với Ngài. Ngài luôn sẵn lòng phục vụ chúng ta, nhưng chúng ta không phải lúc nào cũng sẵn lòng phục vụ Ngài.

Điều ngăn cản lời cầu nguyện của chúng ta không nằm ở Thiên Chúa. Ngài luôn ban cho chúng ta điều tốt nhất. Sự cản trở luôn nằm trong chính chúng ta: trong sự thiếu khôn ngoan để nhận ra điều gì thực sự tốt cho mình về lâu dài; trong việc chúng ta không thấy rằng điều mình thật sự cần nhất không phải là điều mình đang cầu xin, mà là chính việc tiếp tục cầu nguyện – để gia tăng lòng tin và lòng tín thác, chứ không phải gia tăng tài khoản ngân hàng, sự an toàn nghề nghiệp hay sức khỏe thể lý, thậm chí cả sức khỏe tinh thần. Những điều đó tuy rất quan trọng, nhưng chính bản thân chúng ta còn quan trọng hơn. Thiên Chúa luôn ban cho ta điều ta cần, dù không phải lúc nào điều đó cũng trùng khớp với điều ta muốn.

Không phải tên lửa nào cũng bay đến mặt trăng, nhưng mọi lời cầu nguyện đều bay đến Thiên Đàng. Cầu nguyện giống như một cuộc gọi đường dài được bảo đảm và miễn phí. Bưu điện có thể làm thất lạc thư, nhưng Thiên Chúa thì không bao giờ.

Vì thế, chúng ta phải kiên trì trong lời cầu nguyện:
“Lời cầu nguyện của người khiêm nhường xuyên thủng tầng mây;
nó không ngơi nghỉ cho đến khi đạt được mục đích,
cho đến khi Đấng Tối Cao đáp lời,
xét xử công minh và minh chứng lẽ phải.”

Lời cầu nguyện của chúng ta mạnh mẽ hơn ta tưởng. Cầu nguyện không làm thay đổi Thiên Chúa, nhưng làm thay đổi chính chúng ta. Và chúng ta thay đổi người khác.

Nếu chúng ta có thể nhìn thấy mọi sự khác biệt mà mình đã mang lại cho cuộc đời người khác, nếu Thiên Chúa cho ta thấy những khác biệt mà ngay cả những lời cầu nguyện nhỏ nhất của ta đã tạo nên trong đời sống của mình, của những người ta gặp gỡ, và của những người mà họ lại ảnh hưởng đến, lan tỏa qua bao thế hệ — nếu Thiên Chúa cho ta thấy tất cả điều đó, có lẽ chúng ta sẽ không thể rời khỏi đầu gối của mình nữa suốt phần đời còn lại. -- Dr. Peter Kreeft

Share:

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2025

Tín thác vào Chúa cách trọn vẹn là bí mật của các vị thánh

Tín thác vào Chúa cách trọn vẹn là bí mật của các vị thánh. Khi nhận ra Chúa muốn họ thực hiện một việc gì đó, tiền bạc để thi hành không là điều cản trở cho họ mà là sự thất tín vào Chúa.

Có một câu chuyện cụ thể kể về Mẹ Angelica, người thành lập EWTN: Mẹ Angelica đã đặt mua một vệ tinh trị giá 1,5 triệu đô la cho đài truyền hình Eternal Word Television Network (EWTN), trong khi tài khoản ngân hàng chỉ còn vỏn vẹn 200 đô la. Khi người giao hàng đến nói ông được lệnh là ông không được giao hàng cho đến khi Mẹ đặt cọc 600.000 đô la. Mẹ đi vào nhà nguyện cầu nguyện với Chúa: "Con tưởng Chúa muốn có cái vệ tinh này, nên con đã xoay xở đủ kiểu để có được nó cho Chúa. Và bây giờ con gặp một chút rắc rối — chúng con cần số tiền này, nếu không thì con sẽ phải từ chối cái vệ tinh của Chúa mất." Mẹ Angelica đứng đó, như thể đang chờ tiền từ trên trần nhà rơi xuống — nhưng không có gì xảy ra. Thế là Mẹ quyết định đứng dậy và ra ngoài để từ chối chiếc xe giao hàng. Nhưng ngay lúc đó, một nữ tu chạy từ tu viện ra và nói: "Mẹ ơi, có một người đàn ông gọi điện, ông ấy rất khẩn thiết, nói cần nói chuyện với Mẹ và nhất định không chịu cúp máy."

Mẹ trả lời: "Nhưng ngoài này Mẹ đang có chuyện lớn, chị à."

Nữ tu nói: "Con biết, nhưng ông ấy thật sự rất tha thiết."

Mẹ nói: "Thôi được, đưa Mẹ điện thoại."

Người gọi là một doanh nhân đang ở trên du thuyền của mình tại Bahamas. Ông ấy từng đọc một trong những cuốn sách nhỏ về đời sống thiêng liêng mà Mẹ viết từ nhiều năm trước — và cuốn sách ấy đã thay đổi cuộc đời ông, giúp ông làm hòa với gia đình. Giờ đây ông gọi để quyên góp cho sứ vụ phát hành sách của Mẹ — và số tiền là 600.000 đô la.

Mẹ hỏi: "Ông có thể gửi ngay bây giờ không?"

Và ông đã chuyển khoản ngay lập tức.

Một câu chuyện khác là về Chân phước James Alberione. Được gọi để rao giảng Tin Mừng qua phương tiện truyền thông, thời đó là qua in ấn, cha đã mua máy in rất tốn kém để thi hành ý Chúa. Cha thường nói: : “Những người muốn bắt đầu công việc của Chúa bằng tiền của là những kẻ ngây ngô,” vì “Chúa muốn chứng tỏ rằng Ngài là kẻ làm nên mọi sự.”Có lần cha nợ một chủ nợ số tiền lớn và ngày đó là ngày cuối cùng để trả nợ. Sáng hôm ấy, cha đã sai các nữ tu của mình tìm ân nhân xoay xở. Khi đang ở trong văn phòng thì có một phụ nữ lớn tuổi ăn mặc như một kẻ ăn xin đến nói muốn gặp cha. Cha loay hoay tìm xem có tiền không để bố thí cho bà nhưng bà lại đưa cho cha một phong thư rồi bỏ đi. Trong phong thư ấy có đúng số tiền cha cần để trả nợ. Khi gặp trắc trở, cha thường bắt mọi người đi xưng tội. Cha sợ tội hơn là sợ thiếu tiền.

Giêsu, xin cho biết sống tuân theo giới luật của Chúa. Giêsu, con tín thác vào Chúa.

Share:

Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2025

Chúa quan tâm đến việc ta trở thành con người nào hơn là ta có gì -- CN thứ XXIX Mùa Thường niên, năm C

Mục đích của dụ ngôn Chúa Giêsu trong bài Tin Mừng hôm nay rất rõ ràng. Chính Chúa Giêsu đã giải thích: nếu ngay cả một vị quan tòa bất chính – người chẳng kính sợ Thiên Chúa cũng chẳng tôn trọng con người – vẫn có thể đáp ứng lời thỉnh cầu chính đáng của một bà góa phiền toái, người không bao giờ bỏ cuộc mà cứ kiên trì nài nỉ, thì huống chi Thiên Chúa, Cha trên trời đầy yêu thương của chúng ta, lại chẳng ban cho chúng ta những điều tốt lành mà chúng ta cầu xin sao, miễn là chúng ta biết kiên trì trong lời cầu nguyện?

... Vậy tại sao Thiên Chúa lại trì hoãn trong việc đáp lời cầu nguyện của chúng ta? Thực ra, Ngài không trì hoãn — mà chính chúng ta mới là người chậm cầu nguyện.

Thiên Chúa luôn chờ đợi lời cầu nguyện của chúng ta. Ngài không ban cho chúng ta những điều tốt lành mà chúng ta muốn hay cần mà không có lời cầu nguyện, mặc dù Ngài hoàn toàn tự do để ban cho ta, bởi vì Ngài biết rằng chúng ta cần lời cầu nguyện và lòng tin thúc đẩy lời cầu nguyện ấy hơn là việc cần những điều mà ta đang xin.

Lý do Thiên Chúa không ban ngay cho chúng ta điều ta cầu xin cũng giống như việc Ngài không ban cho chúng ta điều ta những điều tốt lành chúng ta ước muốn cho tới khi chúng ta ra tay lao động. Cầu nguyện và lao động cùng dựa trên một nguyên tắc. Thiên Chúa đã thiết lập cả hai — lao động và cầu nguyện —cho cùng một mục đích. Thiên Chúa thấy rằng chúng ta không chỉ cần những điều ta phải lao động để có được, như thức ăn, chỗ ở, quần áo và sự an toàn, mà còn cần công việc nữa, một công việc có ý nghĩa.

Thiên Chúa đã thiết lập việc cầu nguyện vì cùng một lý do như khi Ngài thiết lập lao động: để ban cho chúng ta phẩm giá của kẻ thực sự dựng nên sự nghiệp, những người cộng tác và làm việc cùng Ngài.

Chúng ta chỉ trở nên mạnh mẽ, khôn ngoan, kiên nhẫn và bền bỉ nhờ lao động. Và người làm việc thì quan trọng hơn công việc. Điều mà chúng ta trở thành nhờ lao động quan trọng hơn chính công việc mà ta làm, bởi vì con người có giá trị nội tại, còn công việc — dù có quan trọng đến đâu — cũng chỉ là phương tiện dẫn đến một mục đích cao hơn.

Câu nói “Bạn không thể mang theo của cải khi chết” là đúng đối với mọi công việc, nhưng không đúng với chính bản thân ta. Chúng ta mang theo chính mình bất cứ nơi nào ta đi đến — kể cả đến thiên đàng.

Điều đúng với lao động cũng đúng với cầu nguyện. Thiên Chúa lập ra cầu nguyện để huấn luyện chúng ta thành những chiến binh cầu nguyện — kiên nhẫn, can đảm và mạnh mẽ. Ngài có thể ban cho ta mọi điều ta cần và muốn ngay lập tức — Ngài có thể làm phép lạ, vì Ngài đã tạo dựng cả vũ trụ! Nhưng nếu Ngài làm thế, chúng ta sẽ trở nên thụ động, như những đứa trẻ được đút ăn. Bạn từng nghe câu: “Cho ai đó con cá, bạn nuôi anh ta một ngày; dạy anh ta câu cá, bạn nuôi anh ta cả đời.” Đó chính là nguyên tắc của Thiên Chúa.

Ngài quan tâm nhiều hơn đến chúng ta ta đang trở thành thứ người nào, hơn là những gì ta nhận được, dù những thứ đó cũng cần thiết. Bởi vì con người ta sẽ đi cùng ta đến thiên đàng, còn của cải thì không. Ngài đang huấn luyện ta cho sự vĩnh cửu. Ngài nhìn theo tầm nhìn dài hạn, còn ta thì chỉ thấy ngắn hạn. Và mỗi khi quan điểm của ta khác với Thiên Chúa, thì Ngài luôn đúng, còn ta luôn sai.

Đó là lý do tại sao câu Kinh Thánh hợp lý nhất lại cũng là điều khó tin nhất: “Mọi sự đều sinh ích cho những ai yêu mến Thiên Chúa” (Rm 8:28). Rõ ràng, không phải mọi sự đều tốt, và Thiên Chúa — Đấng có quyền năng vô hạn và khôn ngoan hoàn hảo — có thể tiêu diệt mọi điều xấu nếu Ngài muốn, nhưng Ngài không làm thế, vì Ngài dùng chính những điều xấu, đau khổ và bất công ấy để làm cho chúng ta mạnh mẽ hơn, khôn ngoan hơn, thánh thiện hơn, và yêu thương hơn.

Tất nhiên, ta không nhìn thấy điều đó — vì ta chưa ở cuối hành trình. Ta không phải là Thiên Chúa. Như Thiên Chúa đã nói với Gióp: ta không phải là tác giả của vở kịch cuộc đời, ta chỉ là nhân vật trong đó. Nhưng có một Tác Giả — Ngài biết và kiểm soát mọi sự — và bản chất của Ngài là tình yêu, mà tình yêu thì muốn điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu.

Đức tin ấy, lòng tin tưởng ấy, hoàn toàn hợp lý. Nếu Thiên Chúa là tình yêu, và tình yêu đó có trí tuệ vô hạn cùng với quyền năng vô hạn, thì tình yêu ấy đáng được tin tưởng tuyệt đối. Nhưng lòng tin ấy lại tùy thuộc vào chúng ta.

Vì thế, Chúa Giêsu kết thúc bằng câu hỏi: Khi Con Người đến — vào ngày tận thế, hay vào cuối đời bạn, hay trong khoảnh khắc tiếp theo khi bạn phải chọn giữa việc tin tưởng Ngài mà tiếp tục cầu nguyện, hoặc bỏ cuộc — liệu Ngài có còn thấy lòng tin trên mặt đất này không?

Câu trả lời cho câu hỏi đó không nằm trong tay Thiên Chúa, mà nằm trong tay mỗi một người chúng ta. -- Dr. Peter Kreeft, Food for the Soul: Reflections on the Mass Readings (Cycle C)

Share:

Thứ Năm, 16 tháng 10, 2025

Chúa muốn chúng ta cộng tác với Ngài -- CN thứ XXIX Mùa Thường niên, năm C

Bài trích sách Xuất hành (17:8-13)

Hồi đó, quân A-ma-lếch đến đánh Ít-ra-en tại Rơ-phi-đim. Ông Mô-sê bảo ông Giô-suê : “Anh hãy chọn một số người, và ngày mai ra đánh A-ma-lếch. Còn tôi, tôi sẽ đứng trên đỉnh đồi, tay cầm cây gậy của Thiên Chúa.” Ông Giô-suê làm như ông Mô-sê đã bảo : ông đã giao chiến với A-ma-lếch, còn các ông Mô-sê, A-ha-ron và Khua thì lên đỉnh đồi. Khi nào ông Mô-sê giơ tay lên, thì dân Ít-ra-en thắng thế ; còn khi ông hạ tay xuống, thì A-ma-lếch thắng thế. Nhưng ông Mô-sê mỏi tay, nên người ta lấy một hòn đá kê cho ông ngồi, còn ông A-ha-ron và ông Khua thì đỡ tay ông, mỗi người một bên. Nhờ vậy, tay ông Mô-sê cứ giơ lên được mãi, cho đến khi mặt trời lặn. Ông Giô-suê đã dùng lưỡi gươm đánh bại A-ma-lếch và dân của ông ta.

Vậy ý nghĩa của câu chuyện này là gì? Câu chuyện ở đây không là về quyền năng kỳ diệu trong đôi tay của Môsê để giành chiến thắng miễn là ông giữ chúng giơ cao, bởi vì không có sức mạnh nào trong đôi tay ấy, mà chỉ có quyền năng của Thiên Chúa, Đấng đã tạm thời ban cho chúng sức mạnh.

Điều chủ yếu ở đây là khi Thiên Chúa thực hiện phép lạ, Ngài đôi khi muốn chúng ta cộng tác với Ngài — thật sự cùng làm việc với Ngài; Ngài tôn vinh những người phụng sự mình. Thiên Chúa đã không làm điều đó mà không dùng đến Môsê, mà chỉ làm với Môsê. Môsê phải làm phần việc của mình — giữ tay mình giơ lên.

Bài học thứ hai là: không ai trong chúng ta có thể làm được nhiều điều khi chỉ có một mình. Chúng ta hữu hạn. Nỗ lực của chúng ta cũng hữu hạn. Môsê không thể tự mình hoàn tất công việc của Thiên Chúa; ông không thể giữ tay mình giơ lên suốt cả ngày. Chúng ta cần đến nhau.

Vì vậy, Thiên Chúa ban cho chúng ta bạn bè. Điểm yếu của mỗi người — điều khiến ta cần bạn hữu — thật ra lại là một sức mạnh; “dấu trừ” ấy trở thành “dấu cộng”, và là một phúc lành. Bởi vì tình bạn chính là một sức mạnh và một ân phúc lớn lao. Chúng ta cần người khác không chỉ để hoàn thành công việc mà ta không thể làm một mình, mà còn cần họ cho chính họ — không chỉ vì công việc, mà vì tình bạn.

Chúng ta cần tình bạn của người khác hơn cả sự giúp đỡ của họ trong công việc. Nhu cầu được cộng tác chỉ là một phần của nhu cầu lớn hơn: được sống trong tình bạn. Tình bạn là phép thử của lòng khiêm nhường. Satan không có bạn bè, bởi kẻ kiêu ngạo thì oán ghét việc phải lệ thuộc vào người khác. Người khiêm nhường thì không. Kinh Thánh nói Môsê vĩ đại vì ông khiêm nhường: “Môsê là người rất khiêm nhường, hơn bất cứ ai trên mặt đất” (Ds 12:3).

Hiền lành và khiêm nhường là sức mạnh, vì chúng mở lòng ta ra với người khác và với sự trợ giúp của họ. Và “người khác” ấy bao gồm cả những kẻ thấp hơn lẫn cao hơn ta.
Aharon và Khua kém Môsê về nhiều mặt — Môsê là vị ngôn sứ vĩ đại nhất — nhưng vào ngày hôm đó, Môsê phụ thuộc vào họ, nhiều như họ phụ thuộc vào ông. -- Dr. John Bergsma, The Word of the Lord: Reflections on the Sunday Mass Readings for Year C

Share:

Thứ Ba, 14 tháng 10, 2025

Rửa sạch và chữa lành những tổn thương và bao bọc nó bằng Lời Chúa

Hôm qua Ad đọc một câu chuyện mà nó có ý nghĩa với mình hơn khi đọc lại lần thứ hai vì Ad nhận ra chính mình đang phải vật lộn với những lời dối trá của sự dữ.

Sự dữ lạm dụng những tổn thương trong cuộc sống, làm chúng ta quên đi chúng ta rất được yêu thương bởi Thiên Chúa chúng ta. Chú tâm vào cái đau, chúng ta bị giữ mãi lẩn quẩn trong vòng suy nghĩ không có lối thoát, như Phêrô đang đi trên biển tới với Chúa Giêsu, bị chìm vào biển khi để ý đến bão gió chung quang mình.

Cuối bài đọc, tác giả đưa ra ba câu hỏi giúp chúng ta nhận ra mình đang bị chiến thuật dối trá của sự dữ thao túng. Đây là ba câu hỏi đó:

Dấu hiệu cho thấy bạn đang bị ảnh hưởng bởi chiến thuật dối trá này:

  1. Những ý nghĩ tự kết án thường xuyên xuất hiện trong tâm trí bạn.
  2. Bạn dễ thấy mình cứ lặp đi lặp lại trong những thất bại, nhưng lại chẳng thấy lối thoát.
  3. Bạn cảm thấy tận sâu bên trong mình có gì đó không ổn, không đúng.

Làm sao để thoát khỏi sự tự kết án mình? Chúng ta phải lấy làm trọng Chúa nghĩ gì về ta và những gì người khác nghĩ về mình không quan trọng. Điều này đòi hỏi sự thả lỏng cái tôi và tin tưởng vào tình yêu của Chúa.

Làm sao để thoát khỏi việc lặp đi lặp lại trong những thất bại? Thưa thay đổi quan niệm. Thay đổi não trạng và bản thân không là một việc dễ làm. Nhưng khi chúng ta nhớ Chúa không gởi khó khăn đến để chúng ta kết án sự thất bại của mình,  Chúa không nhìn thấy sự yếu hèn của chúng ta là thất bại mà là cơ hội để chúng ta biết mình và tin tưởng vào Chúa hơn. Chúa đang cho mình một cơ hội để trưởng thành. Với tư tưởng đó, bạn sẽ thay đổi cách nhìn bản thân. Mỗi lần "thất bại", tôi có thêm kinh nghiệm về bản thân, về người khác, về Chúa.

Làm sao để đối ứng khi nghĩ bên trong mình có điều gì đó rất không ổn? Cảm giác không ổn là một nỗi đau đớn ta không nên phí nó. Chúa Giêsu cũng cảm thấy rất không ổn khi bị treo trên thập giá. Dâng nỗi đau ấy lên để cầu nguyện cho người khác. Ở đây chúng ta cũng có thể làm thêm một việc nữa. Không coi trọng những gì chính ta nghĩ về mình mà phải nhớ Lời của Chúa mới là quan trọng và bám chặt vào những lời đó.

ĐỨC CHÚA phán: Hãy đến đây, ta cùng nhau tranh luận! Tội các ngươi, dầu có đỏ như son, cũng ra trắng như tuyết ;có thẫm tựa vải điều, cũng hoá trắng như bông. (Isaia 1:18)
Thiên Chúa là tình yêu: ai ở lại trong tình yêu thì ở lại trong Thiên Chúa, và Thiên Chúa ở lại trong người ấy. (1 Gioan 4:16)

Quả vậy, chính do ân sủng và nhờ lòng tin mà anh em được cứu độ : đây không phải bởi sức anh em, mà là một ân huệ của Thiên Chúa. (Êphêsô 2:8)

Thế mà Đức Ki-tô đã chết vì chúng ta, ngay khi chúng ta còn là những người tội lỗi, đó là bằng chứng Thiên Chúa yêu thương chúng ta. (Rôma 5:8)

Dầu cha mẹ có bỏ con đi nữa, thì hãy còn có CHÚA đón nhận con. (Thánh vịnh 27:10).

Chúa Giêsu yêu tôi và hiến mạng mình vì tôi. (Ga-lát 2:20)

Chúng ta cần lượm nhặt và thuộc lòng những câu lời Chúa đã có lần tác động đến chúng ta.

Share:

Tiêu đề

Blog Archive

Labels

Blog Archive