Bài viết khác giải thích về 10 tai hoạ: Thiên Chúa của Israel xét xử các thần của Ai cập qua 10 tai hoạ
Khi ta xét đến mười tai ương mà Thiên Chúa giáng xuống Ai Cập do lòng chai dạ đá của Pharaô, mỗi tai ương rõ ràng là một cuộc tấn công vào các “thần” giả dối của Ai Cập, nhằm cho thấy chỉ một mình Thiên Chúa mới là Thiên Chúa thật. Tai ương thứ nhất — biến sông Nin thành máu — là đòn giáng vào thần Hapi, thần sông Nin của người Ai Cập, tượng trưng cho sự màu mỡ và lũ lụt. Tai ương thứ hai — ếch nhái sinh sôi đầy đất — là đòn đánh vào nữ thần Hekhet, vị nữ thần thường được mô tả với thân người đầu ếch, mà người Ai Cập tin là có quyền năng cai quản loài ếch.
Tai ương thứ ba và thứ tư — bầy côn trùng bay (có thể là muỗi hoặc ruồi) — có thể được xem như một cuộc tấn công vào thần Kheper, thần phục sinh, được khắc họa dưới hình dạng một con bọ bay. Tai ương thứ năm — súc vật chết hàng loạt — là một đòn giáng vào bảy vị “thần bò” khác nhau của Ai Cập: Apis, Buchis và Mneuis liên kết với khả năng sinh sản, đặc biệt là sự sinh sản và bảo vệ súc vật; Ptah được cho là hiện thân trong các con bò; thần Mặt Trời vĩ đại Re cũng được cho là hiện thân trong hình dạng bò; Isis là một nữ thần phổ biến, thường được mô tả với cặp sừng bò; và Hathor là nữ thần nổi tiếng với chiếc đầu bò.
Tai ương thứ sáu — ghẻ lở và mụn nhọt — là một đòn đánh vào Imhotep, một nhà cai trị người Ai Cập được thần thánh hóa sau khi chết và được tôn kính như một vị thần chữa lành; vào Sekhmet, một vị thần chữa lành khác, nổi tiếng với việc chữa các bệnh dịch; và Amon-Re, cũng là một vị thần chữa lành. Tai ương thứ bảy — mưa đá dữ dội — là đòn đánh vào Nut, nữ thần bầu trời; Shu, thần đỡ bầu trời; và Tefnut, nữ thần độ ẩm.
Tai ương thứ tám — châu chấu phá hoại — có thể là đòn đánh vào Senehem, vị thần bảo vệ chống lại nạn châu chấu và các dịch bệnh mùa màng khác — hoặc thậm chí là một cuộc tấn công tổng thể vào tất cả các thần Ai Cập, bởi vì tất cả đều được tin là có liên quan đến việc bảo vệ mùa màng.
Tai ương thứ chín — bóng tối bao trùm — là đòn giáng vào Amon-Re, thần Mặt Trời và là vị thần tối cao của Ai Cập. Cuối cùng, tai ương thứ mười — cái chết của các con đầu lòng — là đòn đánh vào chính Pharaô, người được xem là chủ của sự sống và cái chết tại Ai Cập, và cũng được tôn thờ như một vị thần, con trai của Re.
Những chi tiết này cho thấy sách Xuất Hành phản ánh một cái nhìn chính xác về mặt lịch sử đối với Ai Cập cổ đại. Hiểu được bối cảnh này giúp ta hiểu sâu sắc hơn câu chuyện Xuất Hành. -- Trích từ The Catholic Guide to the Old Testament
0 nhận xét:
Đăng nhận xét