Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2025

Của cải được ban cho chúng ta là để được tiêu dùng cho tình yêu thương -- Chúa Nhật XVIII Mùa Thường niên, năm C

Nhưng Thiên Chúa bảo ông ta: ‘Đồ ngốc! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai?’ 21 Ấy kẻ nào thu tích của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì số phận cũng như thế đó.” (Luca 12:13-21)

-------

Sự nghèo khó vật chất tự thân không phải là một nhân đức, vì nghèo về vật chất có thể là kết quả của sự lười biếng, thiếu khôn ngoan, nghiện ngập hay một tật xấu nào đó. Đó là lý do tại sao Chúa Giêsu dạy rằng: “Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó” (Mt 5,3), có thể được hiểu là “những ai nghèo vì Thần Khí Chúa” – tức là vì những mục tiêu thiêng liêng, chứ không chỉ đơn thuần do lười biếng hay bất tài.

Tương tự như vậy, việc làm ra của cải qua lao động đạo đức là một điều tốt tự thân, như các văn chương khôn ngoan trong Kinh Thánh nhấn mạnh: “Kẻ biếng nhác phải chịu cảnh nghèo hèn, người siêng năng được giàu sang phú quý.” (Cn 10,4). Tội lỗi nằm ở chỗ chúng ta sử dụng của cải mình có được để phục vụ khoái lạc và tiện nghi bản thân, thay vì sử dụng nó vì tình yêu – tình yêu tha nhân và tình yêu Thiên Chúa. Vì vậy, người phụ nữ đảm đang trong sách Châm ngôn đã làm ra nhiều của cải, nhưng bà dùng nó để chăm lo cho gia đình, cho người làm và cho người nghèo (Cn 31,20). Không có những người tạo ra của cải, xã hội sẽ thiếu tài nguyên để giảm nhẹ nghèo đói. Ngay cả các chính phủ xã hội chủ nghĩa cũng cần có một số người giàu để tái phân phối tài sản của họ cho người nghèo. Nhưng khi tất cả người giàu biến mất, thì chủ nghĩa xã hội chỉ còn có thể thiết lập sự bình đẳng trong cảnh khốn cùng (ví dụ như Venezuela).

Của cải được ban cho chúng ta là để được tiêu dùng cho tình yêu thương, điều này thường có nghĩa là để làm dịu nỗi khổ của người nghèo. Nhưng ta cũng nhớ rằng sự nghèo khó lớn nhất là nghèo khó mặt linh hồn, và con người không sống chỉ nhờ bánh mà thôi, nhưng còn nhờ Lời Thiên Chúa (Mt 4,4). Hơn nữa, bánh chóng hư nát không cần thiết bằng bánh “ban sự sống đời đời,” chính là thịt của Đức Kitô (Ga 6,27.51). Vì vậy, ta cũng cần tiêu dùng của cải mình có để hỗ trợ các nhu cầu vật chất của Giáo hội, là tổ chức duy nhất có thể làm dịu nỗi nghèo khó linh hồn.

“Thương xót kẻ khó nghèo là cho ĐỨC CHÚA vay mượn, Người sẽ đáp trả xứng việc đã làm.” (Cn 19,17), nhưng ta cũng đừng quên rằng sự nghèo khó thiêng liêng thì ở khắp nơi, nên không đúng khi Giáo hội “bỏ việc rao giảng Lời Thiên Chúa để lo phục vụ bàn ăn” (Cv 6,2). Giáo hội thời sơ khai là mẫu gương cho chúng ta: “Tất cả các tín hữu hợp nhất với nhau và để mọi sự làm của chung; họ bán đất đai của cải, lấy tiền chia cho mỗi người tuỳ theo nhu cầu… Và Chúa thêm vào số họ những người được cứu độ hằng ngày” (Cv 2,44–47).

Sự quan tâm đến nhu cầu vật chất sẽ không bao giờ bị tách rời khỏi việc rao giảng Tin Mừng cứu độ đời đời nhờ tin vào Đức Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa. -- Dr. John Bergsma, The Word of the Lord: Reflections on the Sunday Mass Readings for Year C

Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Tiêu đề

Blog Archive

Labels

Blog Archive