Bất kỳ ai có một con mèo hoặc chó nhìn lên người chủ với hy vọng và trông chờ khi người chủ múc thức ăn vào chén của nó sẽ cảm nhận được câu này trong Thánh vịnh hôm nay: “Lạy Chúa, muôn loài ngước mắt trông lên Chúa, và chính Ngài đúng bữa cho ăn. Khi Ngài rộng mở tay ban, là bao sinh vật muôn vàn thoả thuê”.
Chúa thỏa mãn ước muốn của thú cưng qua con người, và Ngài thỏa mãn ước muốn của con người thông qua những người khác: đàn ông thông qua phụ nữ, phụ nữ thông qua đàn ông, trẻ em thông qua cha mẹ, cha mẹ thông qua con cái, nghệ sĩ thông qua kỹ sư, kỹ sư thông qua nghệ sĩ, v.v.
Ánh mắt hy vọng, tin tưởng, khao khát trong đôi mắt của chú chó hoặc chú mèo đói là những gì Chúa nhìn thấy trong trái tim bạn. Nó thường không ở trên khuôn mặt bạn, và thậm chí nó không ở trong tâm trí có ý thức của bạn hầu như mọi lúc, nhưng nó ở nơi sâu thẳm nhất của trái tim bạn. Trái tim bạn đang đói, và chỉ có Chúa mới có thể nuôi dưỡng nó, bởi vì chúng ta được tạo dựng bởi Chúa cho chính Chúa, không vì lý do nào khác.
Đó là lý do tại sao không sự gì khác có thể lấp đầy trái tim chúng ta, không sự gì trên thế giới này là đủ, không sự gì có thể mang lại hạnh phúc hoàn hảo cho bạn. Câu nổi tiếng và được yêu thích nhất trong tất cả các tác phẩm văn học Kitô giáo ngoài Kinh thánh là chủ đề của Lời Tự Thú của Thánh Augustine. Toàn bộ cuốn sách là một lá thư, là lời cầu nguyện gửi đến Chúa—chúng ta, những độc giả của cuốn sách, được vinh dự lắng nghe—và ngay ở trang đầu tiên, thánh nhân nói với Chúa: “Chúa đã tạo dựng chúng con cho chính Ngài, và trái tim chúng con luôn khắc khoải cho đến khi chúng được nghỉ yên trong Ngài”.
Đó là lý do tại sao chúng ta bồn chồn, tại sao chúng ta không bao giờ hoàn toàn hài lòng, không bao giờ hoàn toàn hạnh phúc trên thế giới này. Hãy tưởng tượng việc ăn hạt giống chim, thức ăn cho mèo và thức ăn cho chó thay vì thức ăn của con người. Không thỏa mãn lắm, mặc dù nó có thể giúp bạn sống sót trong lúc cấp bách. Thức ăn của con người thực sự là Chúa. Thức ăn cho tâm hồn chúng ta, thức ăn duy nhất thỏa mãn được nỗi khao khát sâu sắc nhất, quý giá nhất và ẩn giấu nhất trong trái tim chúng ta, không phải là thức ăn cho cơ thể mà là thức ăn cho tâm hồn, và tất cả những thức ăn tuyệt vời cho tâm hồn trong cuộc sống này chỉ là món khai vị.
Trong cuộc sống này, mọi thứ thỏa mãn sâu sắc mong muốn của chúng ta đều là món khai vị của thiên đàng. Nó luôn được pha trộn với những thứ trần tục và được tiếp nhận vào những tâm hồn con người rất bất toàn, ngu ngốc và ích kỷ (không có loại linh hồn nào khác), và nó chỉ là một món khai vị nhỏ xíu, nhỏ xíu xiu; nhưng mọi thứ tốt lành, chân thật hay đẹp đẽ trong vũ trụ, mọi thứ yêu thương, vui tươi và thánh thiện trong cuộc sống con người, đều là một món quà của Chúa và là món khai vị của thiên đàng.
Đó là lý do tại sao chúng ta có ánh mắt đó khi Chúa nuôi dưỡng chúng ta bằng chính Ngài trong Bí tích Thánh Thể. Nó được gọi là hy vọng. Chúng ta thấy điều đó ở những chú chó của mình. Rốt cuộc, “dog" là từ “God” được đánh vần ngược lại. Chúa đối với chúng ta cũng giống như chúng ta đối với những chú chó của mình.
Tất nhiên, chúng ta không chỉ là thú cưng đối với Chúa; chúng ta là những đứa con yêu quý nhất của Người. Nhưng Chúa thì vượt xa chúng ta hơn là chúng ta so với thú cưng của mình. Vì vậy, xin đừng cảm thấy bị xúc phạm bởi sự so sánh giữa bạn với chó và mèo, bởi vì sự khác biệt giữa chúng ta và thú cưng chỉ là hữu hạn, không hề có thể so sánh với sự khác biệt giữa chúng ta và Chúa, vốn là vô hạn.
Thức ăn chính cho tâm hồn của chúng ta trong cuộc sống này là bí tích Thánh Thể. Thánh Thể có phần giống như một viên thuốc vitamin ở chỗ nó không có hương vị vật lý, hay cảm xúc, hay sự thú vị, nhưng Thánh Thể có sức mạnh của sự sống; Thánh Thể thực sự là thức ăn mang lại sự sống, mang lại sự sống cho tâm hồn chúng ta. Phần đầu tiên của từ “vitamin” là từ vita, có nghĩa là “sự sống”. Linh hồn chúng ta đối với thể xác như thế nào, thì Chúa Kitô đối với linh hồn chúng ta như vậy.
Vì linh hồn là chính sự sống của thể xác, nên Chúa Kitô là chính là sự sống của linh hồn. Khi thể xác mất đi linh hồn, nó mất đi sự sống và trở thành một xác chết, một thi thể. Linh hồn cũng có thể chết, trở thành xác chết, linh hồn chết, linh hồn không có sự sống. Đó là lý do tại sao việc sám hối và xưng tội giống thì như phẫu thuật cấp cứu, phẫu thuật phục hồi sự sống hoặc truyền máu. Bởi vì sự sống này thực sự là một trường hợp khẩn cấp, là “vấn đề sống còn”. Và như Đức Giáo hoàng Phanxicô đã nói, Giáo hội là “một bệnh viện dã chiến trên chiến trường”.- Dr. Peter Kreeft, Food For The Soul: Reflections on Mass Readings, Year B
0 nhận xét:
Đăng nhận xét