Bài trích sách Khôn ngoan (Khôn ngoan 1,13-15 ; 2,23-24)
Thiên Chúa không làm ra cái chết, chẳng vui gì khi sinh mạng tiêu vong. Vì Người đã sáng tạo muôn loài cho chúng hiện hữu, mọi loài thọ tạo trên thế giới đều hữu ích cho sinh linh, chẳng loài nào mang độc chất huỷ hoại. Âm phủ không thống trị địa cầu.
Quả vậy, đức công chính thì trường sinh bất tử. Phải, Thiên Chúa đã sáng tạo con người cho họ được trường tồn bất diệt. Họ được Người dựng nên làm hình ảnh của bản tính Người. Nhưng chính vì quỷ dữ ganh tị mà cái chết đã xâm nhập thế gian. Những ai về phe nó đều phải nếm mùi cái chết.
-----
“Chúa không tạo ra cái chết.” Đây là một ý tưởng cấp tiến, mang tính cách mạng. Không có tôn giáo nào khác trên thế giới, không có triết học nào khác trên thế giới đưa ra ý tưởng này - chỉ có Do Thái giáo và Kitô giáo bắt nguồn từ Do Thái giáo và tôn thờ Thiên Chúa của người Do Thái, Thiên Chúa mà Chúa Giêsu gọi là Cha của Ngài.
Những người đa thần ngoại giáo, những người tin vào nhiều vị thần, luôn bao gồm các vị thần của cái chết, bóng tối và sự hủy diệt cũng như các vị thần của sự sống, ánh sáng và tình yêu.
Các tôn giáo thần bí phương Đông như Ấn Độ giáo và Phật giáo dạy rằng không ai có thể biết về đấng tối cao hoặc thậm chí không tồn tại, như trong Phật giáo; hoặc rằng đấng ấy không thể đứng về phía nào; hoặc rằng ngài có mặt tối cũng như mặt sáng, như trong Ấn Độ giáo, nơi Brahman thể hiện mình trong Shiva, thần hủy diệt và Vishnu, thần sáng tạo hoặc bảo tồn và không có sự khác biệt.
Trong chủ nghĩa nhân văn thế tục, và cũng là tôn giáo của nền văn minh phương Tây hiện đại, Thiên Chúa hoặc không tồn tại hoặc “không hề phán xét ai”, không có ý chí, không đứng về phía nào, không ban hành các điều răn. Nếu Thiên Chúa không hiện hữu, thì chỉ có vũ trụ, vũ trụ không đứng về phía nào; nó mang lại cho chúng ta sự sống và cái chết như nhau. Điều tương tự cũng đúng với một Thiên Chúa không hề phán xét, không ban hành luật lệ và điều răn nghiêm khắc, dung thứ mọi thứ, cái chết cũng như sự sống, điều ác cũng như điều tốt. Thiên Chúa của chủ nghĩa nhân văn thế tục chắc chắn không phải là đấng “ủng hộ sự sống”.
Thiên Chúa thật là Thiên Chúa của sự sống chứ không phải của cái chết. “Thiên Chúa”, vị thần được tạo dựng theo hình ảnh của chúng ta là thần của sự chết cũng như sự sống, nhưng Thiên Chúa, Đấng đã tạo nên chúng ta theo hình ảnh Ngài là Thiên Chúa của sự sống chứ không phải sự chết. Ngài là Đấng Tạo Hóa của mọi sinh vật chứ không phải là người hủy diệt mọi sinh vật. Ngài ban sự sống; Ngài không hủy diệt nó. Đó là lý do tại sao chúng ta phải phát sinh sự sống, chứ không hủy diệt nó.
Thiên Chúa không phải là kẻ giết người; đó là lý do tại sao chúng ta không được giết người. Thiên Chúa ủng hộ sự sống, chứ không ủng hộ phá thai (not pro-choice). Chính chúng ta là kẻ đã chọn cái chết. Chúa không chấp nhận sự lựa chọn đó. Chúa không phải là người ủng hộ việc chọn phá thai (God is not pro-choice). Thiên Chúa không trung lập. Thiên Chúa chiến đấu với chúng ta, cho chúng ta, chống lại kẻ thù của chúng ta: tội lỗi và sự chết. Chúa Kitô đến với chúng ta như một chiến sĩ để chiến thắng tội lỗi và cái chết cho chúng ta, bằng cách thay thế chúng ta, bằng cách chết cho chúng ta và sống lại cho chúng ta.
“Chúa không tạo ra cái chết.” Nhưng chẳng phải cái chết đã được xây dựng trong vũ trụ mà Chúa đã tạo ra sao? Mọi sinh vật đều chết: thực vật, động vật và con người. Ngay cả những thứ vô sinh cũng có ngày kết thúc: đá trở thành cát sau hàng triệu năm gió và sóng, và sau hàng tỷ năm, ngay cả các ngôi sao và thiên hà cũng chết.
Đúng, nhưng cái chết của con người khác với tất cả những cái chết khác. Chúa đã không làm nên nó. Ngài đã dựng nên con người để sống đời đời. Cái chết là hậu quả của sự sa ngã của con người, không phải là hậu quả của sự sáng tạo của Thiên Chúa. Cái chết là do ma quỷ phát minh ra, không phải của Chúa, và tổ tiên của chúng ta đã bị lôi kéo bởi ma quỷ, kẻ đã phát minh ra nghề lâu đời nhất thế giới, nghề quảng cáo. “Thấy quả táo này không? Bạn cần quả táo này. Nó rẻ. Nó chỉ khiến bạn phải trả giá bằng linh hồn mà thôi.” Đoạn sách Khôn Ngoan hôm nay nói: “Chính vì quỷ dữ ganh tị mà cái chết đã xâm nhập thế gian.”.
Thánh Phaolô nói rằng “lương bổng mà tội lỗi trả cho người ta, là cái chết” (Rm 6:23). Cái chết là hậu quả của tội lỗi, không phải do sự lựa chọn mà là do nó tất yếu phải như vậy. Nó không giống như việc cha mẹ quyết định trừng phạt một đứa trẻ vì một hành vi sai trái. Không phải là “Nếu con ăn cái bánh quy có đường đó thì con không thể ăn kem” mà là “Nếu con ăn cái bánh quy có đường đó, con sẽ bị đau bụng”.
Tại sao cái chết thể xác là hậu quả tất yếu của tội lỗi? Bởi vì tội lỗi là cái chết về mặt tâm linh, thể xác và tâm linh không phải là hai thứ riêng biệt mà là hai chiều kích của một thứ - đó là chính chúng ta. Cơ thể chúng ta đi theo tâm hồn chúng ta; cơ thể là một với linh hồn; nó không phải là một thứ riêng biệt và độc lập. Khi linh hồn chúng ta sa vào tội lỗi, thân xác chúng ta rơi xuống mức độ của loài thú vật, rơi từ sự bất tử xuống cõi sẽ phải chết, bởi vì linh hồn chúng ta xa rời Thiên Chúa, Đấng là nguồn mạch duy nhất của sự bất tử.
Một khi linh hồn chúng ta tuyên bố độc lập khỏi Chúa bởi tội lỗi của chúng ta, bởi sự sa ngã, sự sống của Chúa không còn tuôn chảy vô tận vào tâm hồn, vào thể xác chúng ta nữa. Khi chúng ta rút phích cắm ra, nguồn điện của Chúa không còn bật các thiết bị của chúng ta nữa.
Chúa không tạo ra cái chết. Cái chết là kẻ thù của chúng ta và Thiên Chúa không phải là kẻ thù của chúng ta. Khi người chúng ta yêu thương qua đời, chúng ta không nên nói rằng Chúa đã đem người ấy đi khỏi chúng ta mà là cái chết đã mang người đó đi. Nhưng chúng ta nên nói thêm rằng Thiên Chúa đã cất đi cái chết. Hành động của Thiên Chúa luôn ủng hộ sự sống. Ma quỷ đã phát minh ra cái chết, và chúng ta đã mua sản phẩm của ma quỷ, nhưng Thiên Chúa đã cứu chúng ta khỏi nó: khỏi cái chết tâm linh là tội lỗi, và khỏi cái chết thể xác là hậu quả tất yếu của tội lỗi, và khỏi cái chết vĩnh cửu là hậu quả cuối cùng của nó. Nói cách khác, Chúa Kitô đã cứu chuộc chúng ta khỏi cả ba kẻ thù, tội lỗi, sự chết và địa ngục.
Nhưng cái chết về thể xác không phải là điều tự nhiên đối với chúng ta và chúng ta không nên chấp nhận nó như một điều tự nhiên sao? Không, nó không phải là điều tự nhiên đối với con người, không phải là một phần trong kế hoạch của Chúa. Và chúng ta không thể chấp nhận nó. Sâu thẳm trong trái tim, tất cả chúng ta đều mong muốn một điều gì đó hơn thế nữa. Chúng ta muốn thiên đàng. Không có con vật nào mơ về thiên đàng. Không có con vật nào có tôn giáo hoặc có mối quan hệ với Chúa. Chỉ có con người mới thưa với Thiên Chúa: “Thiên Chúa đã tạo dựng chúng ta cho chính Ngài, nên lòng chúng ta mãi khắc khoải cho đến khi được nghỉ yên trong Chúa.”
Nhưng cái chết bây giờ đã nằm trong cơ thể chúng ta, trong gen của chúng ta, trong bản thể chúng ta. Liệu chúng ta phải chấp nhận nó, bởi vì chúng ta phải chấp nhận con người thật của chính mình sao? Không, chúng ta không cần phải chấp nhận con người của mình lúc này và chúng ta không nên làm như vậy. Chúng ta cũng là những tội nhân ngu ngốc, ích kỷ, nông cạn: chúng ta nên chấp nhận điều đó hay nên chống lại nó?
Một cách tự nhiên, chúng ta ghét cái chết. Trừ khi chúng ta có nước thay vì máu trong tim và trong huyết quản, chúng ta phải chiến đấu với cái chết, cả trong chính mình và trong người khác; chúng ta không được đầu hàng cái chết; và khi chết, chúng ta phải đầu phục không phải cái chết mà là Thiên Chúa, Đấng duy nhất có thể chiến thắng cái chết cho chúng ta và là Đấng hứa cho chúng ta sự sống bất tử với Ngài mãi mãi trên thiên đàng.
Chúng ta đừng nghe theo những lời tiên tri giả, những nhà tâm lý học thế tục của chúng ta và chỉ “chấp nhận con người thật của chúng ta”. Hãy có trái tim; chúng ta hãy hy vọng; chúng ta hãy ước mong thiên đàng! – Peter Kreeft, Food For The Soul, Cycle B