Không lâu trước đây, Ad đã đăng một đoạn từ video Chris Stefanik phỏng vấn một người đã làm việc hỗ trợ cùng với linh mục trong việc trừ quỷ.
https://www.facebook.com/photo/?fbid=1033469432320285&set=a.466210499046184
Trong video đó, có một đoạn nói về chức linh mục gây ấn tượng mạnh cho mình về thiên chức linh mục.
Chúa dựng nên Giáo hội để tiếp tục công việc của Chúa và lập nên bí tích Truyền chức thánh để vị linh mục khi mang lấy trên mình dây stola, cử hành các bí tích Chúa thiết lập theo như ý định của Giáo hội, thì chính Chúa Giêsu đang dâng Thánh lễ, chính Chúa Giêsu tha tội. “Bí tích không thành sự do sự công chính của người trao ban hay người lãnh nhận, nhưng do quyền năng Thiên Chúa”, nghĩa là bí tích thành hay không thành, không lệ thuộc vào sự thánh thiện hay không thánh thiện của người linh mục (GLCG 1128). Người Công giáo khi học giáo lý đã có nghe qua điều này.
Ad dịch một đoạn nữa với mục đích để chúng ta tạ ơn Chúa cho các bí tích, và cầu nguyện để xin Chúa cho có đủ linh mục ban phát ân sủng Chúa.
Điều phổ biến nhất [để nhận ra một người đang bị quỷ ám, khống chế] là ác cảm với những gì thánh thiêng. Ma quỷ sợ các linh mục. Chúng sợ các vật thánh. Nước thánh khiến chúng như bị bỏng. Có điều gì đó nực cười khi nhìn thấy ma quỷ rất kinh sợ các linh mục. Chúng sẽ làm mọi thứ để tránh xa họ, và chúng không ngừng nói về việc chúng hết sức căm ghét bàn tay của linh mục. Bởi vì đó là bàn tay của Chúa Giêsu, và chúng sợ hãi Chúa Kitô.
Thật là một suy nghĩ tuyệt đẹp về đôi tay của linh mục. Điều mà tôi biết ơn nhất khi tham gia vào sứ vụ này là được chứng kiến in persona Christi (Đức Kitô hiện diện nơi linh mục) một cách rõ ràng và thực tế đến vậy.
Bởi vì tôi nghĩ đôi khi Thiên Chúa cho phép kẻ dữ bộc lộ những hiện tượng này để củng cố đức tin của con người rằng thế giới tâm linh là có thật.
...Theo như kinh nghiệm của tôi sau 20 năm chứng kiến các buổi trừ quỷ, đó là một khoảng thời gian rất dài, tôi chưa bao giờ bước ra khỏi đó và nghĩ rằng, “Ôi, ma quỷ thật quyền năng.” Trái lại, tôi luôn bước ra khỏi buổi trừ quỷ và ngẫm nghĩ, “Tạ ơn Chúa vì thiên chức linh mục, vì Mẹ Maria, vì thiên thần hộ mệnh của tôi và tất cả những ơn phúc ấy.”
Dĩ nhiên, có những khoảnh khắc các thánh thật sự can thiệp vào đời sống chúng tôi.
Một câu chuyện tôi hay kể là về một cậu thanh niên đến gặp để chúng tôi có thể thăm dò về trường hợp của cậu. Cậu ấy 18 tuổi, hai người chú, những lính cứu hỏa to lớn, dắt cậu hai bên tay. Cậu sùi bọt mép, chửi thề om sòm. Tôi thấy rất thương cậu ấy. Tôi chỉ cố tìm hiểu đây có phải là bệnh tâm thần không? Đây là sao? Tôi vừa hỏi vừa cầu nguyện.
Tôi bắt đầu đặt câu hỏi: “Anh có thích thể thao không?” Cậu ấy bắt đầu bình tĩnh hơn và trả lời: “Có, tôi rất thích thể thao. Tôi từng sắp trở thành cầu thủ bóng bầu dục Division I, nhưng giờ chuyện này xảy ra, tôi chẳng biết liệu còn được đi học đại học nữa không.”
Tôi nói: “Chúng tôi sẽ cố gắng giúp anh.” Rồi bất chợt, tôi hỏi: “Jonathan, anh có biết Chúa yêu anh nhiều chừng nào không?”
Cậu đang ngồi trên ghế sofa giữa hai người chú, cách tôi khoảng sáu mét. Trước khi tôi kịp giơ tay, cậu vùng khỏi họ, chộp lấy một cái bình, đập vỡ và dí vào cổ tôi. Đột nhiên, ánh mắt cậu chuyển sang hoảng sợ, nhìn lên phía trên tôi. Tôi biết đó không phải là cậu nữa, mà là con quỷ đang lộ diện.
Nó nói: “Nếu không có con bé người Lucca đứng sau lưng mày, tao đã giết mày trong ba giây rồi.” Tôi sững sờ. Sau đó, chúng tôi làm thêm các đánh giá và đưa cậu vào tiến trình trừ quỷ. Mỗi lần tôi bước vào, cậu lại gào lên về “con bé từ Lucca” đang đi cùng tôi.
Sau bốn tuần, vị trừ quỷ ra lệnh: “Ta truyền cho ngươi phải nói cô ấy là ai.” Con quỷ nói: “Tao sẽ không bao giờ nói tên nó.” Sau mười phút bị ép buộc, nghiến răng chịu đựng, nó cuối cùng cũng nói: “Gemma Galgani.”
Tôi nghĩ, “Wow.” Tôi hoàn toàn không hiểu vì sao Chúa lại sai thánh nữ đến giúp tôi. Tôi chưa từng biết về thánh Gemma. Gia đình tôi có một chút gốc gác từ Lucca, nhưng tôi không biết có phải vì thế hay vì Chúa chỉ đơn giản muốn thánh Gemma giúp đỡ chúng tôi. Tôi không biết.
Nhưng những khoảnh khắc như thế… tôi chỉ có thể nghĩ, “Wow, thật sự quá đỗi tuyệt đẹp.” Không một căn bệnh tâm thần nào có thể tạo ra những điều như vậy.




0 nhận xét:
Đăng nhận xét