Hôm nọ nghe bài đọc về ông Gíp-tác đã giữ lời ông hứa với Chúa: “Hễ người nào ra khỏi cửa nhà con để đón con, người đó sẽ thuộc về ĐỨC CHÚA, và con sẽ dâng nó làm lễ toàn thiêu” (Thủ lãnh 11:30-31) vì ông đã được thắng trận. Chẳng may cho ông, người đầu tiên ra đón ông là đứa con gái độc nhất ông có. Lời hứa có vẻ đạo đức đã là một bài học Chúa dùng để dạy ông và dân Chúa: ông đã giết chính đứa con gái duy nhất của ông, nghĩa là Chúa muốn lòng nhân của ta với những người chung quanh. Chúa cần một thời gian rất dài để làm cho dân Chúa có thể hiểu “Ta muốn tình yêu/lòng nhân chứ không cần hy lễ” như Chúa đã phán trong sách ngôn sứ Hô-sê 6:6, khoảng 200 năm sau khi sách Thủ lãnh đã được viết.
Trong Cựu Ước, Chúa không ngay lập tức phán quyết về hành động của ai đó. Chỉ qua một thời gian dài chúng ta nhìn thấy hệ quả của hành động của họ trước đây. Đó là điều hữu ích mình nghe được từ Tiến sĩ Brant Pitre và John Bergsma.
Dr. Brant Pitre đưa ra một ví dụ: khi Chúa gọi Ápbraham, ông đem theo ông Lót vì ông không hoàn toàn tin vào sự tốt lành của Chúa. Chúa thinh lặng và chỉ khi hai người đã chia tay, Chúa lại xuất hiện. Khi Chúa hứa sẽ trao ban cho ông một người con nối dõi, ông lại ăn ở với người đầy tớ của bà Xa-rai và đối xử không công bằng khi đuổi Ha-ga và đứa con trai của bà là Ishmael. Ông “lấy bánh và một bầu da đựng nước đưa cho Ha-ga. Ông đặt đứa bé lên vai Ha-ga và bắt nàng phải đi” (St 21:14). Ishmael là tổ phụ của người Hồi giáo!
Như ông Gíp-tác, chúng ta cũng có rất nhiều điểm mù trong đời sống thiêng liêng của mình. Điều ông nghĩ là làm vinh danh Chúa, lại là điều làm Chúa buồn lòng.
Như người cha phải dần dần dạy dỗ con mình, Chúa sẽ huấn luyện chúng ta trong cuộc sống. Và hai nhân đức mà sẽ giúp chúng ta vững bước trên con đường huấn luyện này là khiêm nhường và tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu Chúa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét