Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2025

Khiêm nhường để quên mình trong tình yêu: Chúa Nhật thứ XXII Mùa Thường niên, năm C

✠ Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca (14:1;7-14)

Một ngày sa-bát kia, Đức Giê-su đến nhà một ông thủ lãnh nhóm Pha-ri-sêu để dùng bữa : họ cố dò xét Người.

Người nhận thấy khách dự tiệc cứ chọn cỗ nhất mà ngồi, nên nói với họ dụ ngôn này: “Khi anh được mời đi ăn cưới, thì đừng ngồi vào cỗ nhất, kẻo lỡ có nhân vật nào quan trọng hơn anh cũng được mời, và rồi người đã mời cả anh lẫn nhân vật kia phải đến nói với anh rằng: ‘Xin ông nhường chỗ cho vị này.’ Bấy giờ anh sẽ phải xấu hổ mà xuống ngồi chỗ cuối. Trái lại, khi anh được mời, thì hãy vào ngồi chỗ cuối, để cho người đã mời anh phải đến nói: ‘Xin mời ông bạn lên trên cho.’ Thế là anh sẽ được vinh dự trước mặt mọi người đồng bàn. Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.”

Rồi Đức Giê-su nói với kẻ đã mời Người rằng: “Khi nào ông đãi khách ăn trưa hay ăn tối, thì đừng mời bạn bè, anh em, hay bà con, hoặc láng giềng giàu có, kẻo họ cũng mời lại ông, và như thế ông được đáp lễ rồi. Trái lại, khi ông đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù. Họ không có gì đáp lễ, và như thế, ông mới thật có phúc : vì ông sẽ được đáp lễ trong ngày các kẻ lành sống lại.”

-------------

Có phải Chúa Giêsu có đang đưa ra một lời khuyên về cách leo cầu thang danh vọng trong xã hội không? Đây là lời khuyên hay, nhưng tại sao Người lại làm như vậy? Tại sao Người lại khuyến khích sự leo cao trong xã hội? Đó là một hình thức của tính ích kỷ tự cao, mà Chúa Giêsu thì không đề cao cái tôi—Người đề cao sự khiêm nhường.

... Người Pharisêu đã mời Chúa có lẽ là một kẻ đầy kiêu ngạo và tự cao, một kẻ duy luật, giống như người Pharisêu trong dụ ngôn người Pharisêu và người thu thuế lên đền thờ cầu nguyện. Vậy Chúa Giêsu đang làm gì ở đây? Người hạ mình xuống tận mức của người Pharisêu ấy và chỉ ra rằng ngay cả trên cái mức thấp kém, vị kỷ, toan tính và ích kỷ đó, thì sự khiêm nhường vẫn nâng con người lên, còn kiêu ngạo thì dẫn đến sụp đổ.

Vậy thực sự có bốn cấp độ khôn ngoan trong câu chuyện này.

  • Thấp nhất là người Pharisêu ngu dại, kẻ tự cao phô bày lòng mình bằng cách chọn chỗ cao nhất.
  • Kế đến là người Pharisêu khôn khéo, toan tính, cũng đầy tự cao, nhưng che giấu lòng mình, giả vờ khiêm nhường chỉ để được phần thưởng lớn hơn và chỗ cao hơn ở đời này.
  • Thứ ba là người Pharisêu còn khôn khéo và toan tính hơn, cũng giả vờ khiêm nhường, nhưng không phải để được thưởng ở đời này, mà để được thưởng ở đời sau. Điều đó tốt hơn nhưng chưa phải tốt nhất; khôn ngoan hơn nhưng chưa phải khôn ngoan nhất.

- Cấp độ thấp nhất là làm điều sai (ích kỷ) vì lý do sai (ích kỷ).
- Cấp độ hai là làm điều đúng (vị tha) nhưng vì lý do sai (ích kỷ).
- Cấp độ ba cũng là làm điều đúng vì lý do sai, nhưng ở đây cái lý do sai là ích kỷ, không phải trong đời này mà trong đời sau.
- Và cấp độ bốn là làm điều đúng vì lý do đúng.

Thiên Chúa hiểu chúng ta đang ở đâu và muốn đưa tất cả chúng ta tiến lên, thường là từng bước một. Người muốn đưa ta đến mức cao nhất, vì Người thật sự yêu thương ta và muốn ta hưởng niềm vui cao cả nhất, vốn chỉ có trên mức cao nhất đó. Nếu đó là điều ta thực sự tìm kiếm, Người hứa rằng ta sẽ gặp được: “Phúc thay ai khao khát và đói khát sự công chính [sự công chính thật, tức tình yêu thật, tình yêu vị tha], vì họ sẽ được no thỏa.” Đó cũng là lý do có luyện ngục: để biến ta thành các thánh có khả năng chứa đựng nhiều niềm vui hơn.

Tình yêu của Thiên Chúa là công bằng: Người đáp lại tình yêu bằng tình yêu. Nơi Người hoàn toàn không có sự khác biệt giữa công bằng và tình yêu.

... Nhưng Thiên Chúa luôn thấy thấu lòng bạn, và luôn ban cho ta phần thưởng xứng hợp. Nếu điều ta khao khát là chính Người, và là chính điều Người là—tức tình yêu vị tha—thì ta sẽ nhận được điều đó. Nếu điều ta khao khát không phải là Thiên Chúa mà chỉ là chính mình, ta cũng sẽ nhận được điều ấy. Nếu ta quên mình trong tình yêu dành cho Thiên Chúa và tha nhân, ta sẽ tìm thấy chính mình và niềm vui của mình. Nhưng nếu ta quên Thiên Chúa và tìm cách tìm lại bản thân mình, ta sẽ chẳng tìm thấy cả hai. Bí mật của căn tính chúng ta nằm nơi Đấng Tạo Hóa và Thiết Kế chúng ta. Làm sao Hamlet có thể tìm thấy căn tính của mình ngoài Shakespeare?

Sự khác biệt giữa quên mình và quên Thiên Chúa chính là sự khác biệt giữa thiên đàng và hỏa ngục. -- Dr. Peter Kreeft, Food for the Soul: Reflections on the Mass Readings (Cycle C)

Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Tiêu đề

Blog Archive

Labels

Blog Archive