Ông Mô-sê giơ tay, lấy gậy đập vào tảng đá hai lần ; nước trào ra lai láng cho cộng đồng và súc vật uống. Bấy giờ Đức Chúa phán với ông Mô-sê và ông A-ha-ron : “Bởi vì các ngươi đã không tin vào Ta để biểu dương sự thánh thiện của Ta trước mắt con cái Ít-ra-en, nên các ngươi sẽ không được đưa đại hội này vào đất Ta ban cho chúng.” (Dân số 20:11-12)
Ai trong chúng ta đều nhớ có lần bị phạt và cảm nghiệm bị phạt của chúng ta rất hiếm lúc là tích cực. Chúng ta thường có cảm nghiệm “phạt cho đã tức.”
Suy cho cùng, chúng ta thực sự không hiểu tình yêu vô điều kiện như Chúa yêu có nghĩa là gì. Thuở bé thì... học giỏi lên thì sẽ được ba mẹ yêu hơn; lớn lên thì... cư xử tốt lành sẽ được bạn bè quý mến hơn. Cách nào đó, có lẽ việc thường xuyên đi xưng tội đem lại cho chúng ta chút hình bóng của tình yêu vô điều kiện: tội phạm đi phạm lại, đôi khi cả sự ác trong trái tim mình ngóc đầu lộ diện, nhưng cứ đến toà giải tội là được tha và còn hơn nữa, được ơn hoán cải.
Kinh Thánh ghi lại sự thiếu đức tin của Môsê để chúng ta nhìn thấy Môsê tuy là một người lãnh đạo vĩ đại của Israel, có giới hạn của riêng ông vì ông chỉ là con người. Với giới hạn đó, ông sẽ không là người xứng hợp để dẫn dân Israel, một dân cứng đầu cứng cổ, đi vào Đất Hứa mà là ông Giosuê, người đã rất trung thành với Môsê. Có thể nói sự thiếu đức tin trong hành động lấy gậy đánh trên hòn đá hai lần, Chúa đã phạt ông Môsê. Nhưng chúng ta phải hiểu từ phạt ấy cách đúng đắn và thanh luyện từ ấy để chúng ta không vô tình làm ô danh Chúa. Chúa không giống con người.
Đừng nhanh chóng ụp lên Thiên Chúa cảm giác “phạt cho đã tức” của loài người. Người cha mẹ yêu thương con cái nào cũng biết họ không hề muốn làm con cái đau đớn, huống chi là Thiên Chúa, “nơi Người, không có một chút bóng tối nào” (1 Gioan 1:5).
Kinh thánh dùng từ phạt nhiều lần: Nếu con cái Người (Đa-vít) bỏ không giữ luật Ta, chẳng sống theo điều Ta quyết định, vi phạm những thánh chỉ Ta ban xuống, chẳng tuân cứ mệnh lệnh Ta truyền, thì Ta sẽ dùng roi sửa phạt lầm lỗi, chúng gây nên tội, Ta phải đánh đòn. – Thánh vịnh 89:31-33
Có thể với những ân sủng Chúa đã ban cho Môsê, việc ông lấy gậy đập hai lần vào hòn đá là một yếu đuối của đức tin. Nhưng Chúa đã dùng chính sự yếu đuối đó để làm vẻ vang Danh Chúa Giêsu.
Dân Do thái chờ đợi một Môsê mới. Môsê cũ không dẫn Dân Chúa vào Đất Hứa, nhưng Môsê Mới, và chỉ một mình Ngài mà thôi, mới có đủ khả năng để dẫn đưa Dân Chúa an toàn về Đất Hứa. Chỉ một mình Thiên Chúa mới là Đấng Cứu chuộc.
“Thiên Chúa làm cho mọi sự đều sinh lợi ích cho những ai yêu mến Người, tức là cho những kẻ được Người kêu gọi theo như ý Người định (Rôma 8:28). Chúa đã dùng sự yếu đuối của Môsê để mặc khải về Chúa Giêsu và Môsê rất vui mừng để được Chúa huấn luyện và dùng để là hình bóng của Chúa Giêsu, rất vui mừng để nhường chỗ cho Chúa Giêsu khi Ngài đến trong lòng dân Israel.
Chúng ta luôn cần thanh luyện suy nghĩ, cảm tưởng của chúng ta về Thiên Chúa. Ngài mạnh mẽ khiến ta khiếp sợ nhưng yêu thương vượt xa khả năng đón nhận của chúng ta. Thiên Chúa là Tình Yêu.





0 nhận xét:
Đăng nhận xét