Bài trích thư thứ nhất của thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Cô-rin-tô (15:54-58)
Thưa anh em, khi cái thân phải hư nát này mặc lấy sự bất diệt, khi cái thân phải chết này mặc lấy sự bất tử, thì bấy giờ sẽ ứng nghiệm lời Kinh Thánh sau đây : Tử thần đã bị chôn vùi. Đây giờ chiến thắng! Hỡi tử thần, đâu là chiến thắng của ngươi ? Hỡi tử thần, đâu là nọc độc của ngươi? Tử thần có độc là vì tội lỗi, mà tội lỗi có mạnh cũng tại có Lề Luật. Nhưng tạ ơn Thiên Chúa, vì Người đã cho chúng ta chiến thắng nhờ Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta.
Bởi vậy, anh em thân mến, anh em hãy kiên tâm bền chí, và càng ngày càng tích cực tham gia vào công việc của Chúa, vì biết rằng: trong Chúa, sự khó nhọc của anh em sẽ không trở nên vô ích.
------
Bài đọc hôm nay kết thúc chương 15 của thư thứ nhất gửi tín hữu Cô-rinh-tô, chương tuyệt vời của Thánh Phao-lô về sự Phục Sinh. Dưới ánh sáng của sự phục sinh của Đức Ki-tô và chiến thắng của Ngài trước sự chết, thánh Phao-lô chế nhạo sự chết, như một đứa trẻ lè lưỡi và làm mặt xấu trêu chọc kẻ thù đã gục ngã:
“Hỡi tử thần, đâu là chiến thắng của ngươi? Hỡi tử thần, đâu là nọc độc của ngươi?”
Điều gì cho phép Ngài làm điều đó? Sự chết không phải trò đùa. Sự chết thật đáng sợ. Nó dường như mạnh hơn sự sống. Nó lấy đi tất cả những gì chúng ta có. Và cuối cùng, sự chết dường như luôn chiến thắng sự sống. Vậy tại sao Thánh Phao-lô lại xem nhẹ nó như thế?
Ngài đưa ra cho chúng ta lý do. Bởi vì “nọc độc của sự chết là tội lỗi”, và Đức Giê-su chính là “Chiên Thiên Chúa, Đấng xóa bỏ tội trần gian” (Gioan 1:29). Chúng ta sợ chết vì chúng ta biết mình là kẻ có tội; và chúng ta biết rằng Thiên Chúa biết điều đó, Ngài thấu suốt tâm hồn chúng ta; chúng ta biết mình sẽ phải ra trước Tòa phán xét; và chúng ta biết rằng chúng ta không vô tội: chúng ta đã nhiều lần bất tuân luật của Chúa, và chúng ta không xứng đáng được hưởng phần thưởng của thiên đàng. Đó chính là lý do sâu xa nhất khiến chúng ta sợ chết. Nếu tội lỗi của chúng ta không được xóa bỏ, chúng ta không thể vào thiên đàng, vì tội lỗi giống như một căn bệnh truyền nhiễm; bệnh không thể xâm nhập vào thiên đàng được.
Vậy nên, nọc độc của sự chết chính là tội lỗi. Nó len lỏi vào da thịt, tâm hồn chúng ta, không chỉ thể xác mà cả linh hồn. Giống như ngòi chích của một con ong, nó đâm vào da thịt ta và ngấm vào máu. Vì thế, chúng ta không có tội, chúng ta sẽ không phải sợ chết.
Nhưng thực tế là chúng ta có tội—đó là tin xấu. Nhưng tin mừng là sự chết không còn nọc độc nữa, bởi vì Đức Giê-su đã lấy đi nọc độc của nó bằng cách chịu chết thay cho chúng ta. Ngài là Chiên Thiên Chúa, Đấng xóa bỏ tội lỗi trần gian.
Ngài hút lấy chất độc của sự chết từ chúng ta vào chính Ngài. Ngài lấy đi ngòi chích của con ong, và giờ đây con ong của sự chết đã mất đi ngòi độc. Nó không còn giết được linh hồn chúng ta nữa, chỉ có thể giết được thể xác mà thôi. Nó không còn đáng sợ như trước nữa. Con ong đã hóa thành con bươm bướm.
Thực vậy, sự chết giờ đây có thể là cánh cửa dẫn vào thiên đàng nhờ những gì Đức Giê-su đã làm. Kẻ thù cuối cùng của chúng ta đã trở thành người bạn cuối cùng của chúng ta. Nhờ sự phục sinh của Đức Ki-tô, sự chết đã được biến đổi thành cỗ xe vàng mà Hoàng Tử dùng để đón chúng ta – cô dâu Lọ Lem của Ngài – ra khỏi tro bụi và đống tro tàn của thế gian hư nát, và bước vào lâu đài vàng của Ngài và kết hôn với Ngài. Và chiếc giày thủy tinh mà Ngài dùng để nhận diện chúng ta chính là đức tin của chúng ta.
Kitô giáo có phải là một câu chuyện cổ tích không? Ồ không. Nó còn vĩ đại hơn thế nhiều. Những câu chuyện cổ tích không phải là quá mạnh mẽ, mà là quá yếu ớt. Chúng không nói quá nhiều, mà là nói quá ít.
Từ quan trọng nhất trong đoạn văn của Thánh Phao-lô là từ “Bởi vì”:
“Tạ ơn Thiên Chúa, Đấng ban cho chúng ta chiến thắng nhờ Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta. Vì thế, anh chị em thân mến, hãy vững vàng, kiên trì, luôn tận tâm với công việc của Chúa, vì biết rằng trong Chúa, công lao của anh chị em không phải là vô ích.”
Đây là mối liên hệ giữa thần học và luân lý, giữa lý thuyết và thực hành, giữa chân lý và cuộc sống; giữa thần học về Cuộc Khổ Nạn, Cái Chết và Sự Phục Sinh của Đức Ki-tô với đời sống thực tế hàng ngày của người Ki-tô hữu.
Bởi vì chúng ta biết Đức Giê-su đã làm cho nọc độc của con ong mất đi, chúng ta có thể cười nhạo nó mà không sợ hãi (và cả những cái chết nho nhỏ, những mất mát trước khi cái chết đến).
Đức Giêsu đã đưa đến sự khác biệt nào?
Sự khác biệt là giữa việc bước vào một tổ ong và bước vào nơi đầy bươm bướm.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét