Câu hỏi:
Gần đây, trong lớp học Kinh Thánh tại giáo xứ, người hướng dẫn nói rằng thiên đàng không phải là một nơi chốn, mà chỉ tồn tại trong tâm trí chúng ta, và ông đã trích các đoạn 2794–2796 trong Sách Giáo Lý của Hội Thánh Công Giáo để minh chứng cho quan điểm đó. Con cảm thấy rất hoang mang với khái niệm này. Nếu thiên đàng không phải là một nơi, vậy tại sao Chúa Giêsu lại thăng thiên rời khỏi các tông đồ? Tại sao Người lại nói rằng Người sẽ đi để dọn chỗ cho họ, nếu nơi đó không thật sự hiện hữu? Và tại sao trong Sách Giáo Lý lại nói thiên đàng là một “cách hiện hữu”? Từ khi nghe lập luận gây sốc ấy, con không còn quay lại lớp học Kinh Thánh nữa.
Trả lời:
Sự bối rối của bạn cho thấy mức độ khó khăn khi cố gắng diễn tả các thực tại siêu việt bằng ngôn ngữ phàm trần. Sự thật là: chúng ta không biết chính xác thiên đàng “trông như thế nào” — và dù có biết, thì ngôn ngữ của con người vẫn không đủ khả năng để diễn đạt, vì nó không thể chứa đựng mầu nhiệm của Thiên Chúa.
Tuy nhiên, tuyên bố rằng “thiên đàng chỉ ở trong tâm trí chúng ta” là điều sai lệch và dễ gây hiểu lầm. Thiên đàng thực sự ở trong chúng ta, theo nghĩa mỗi Kitô hữu là đền thờ của Ba Ngôi Thiên Chúa ngự trị. Nhưng nói rằng thiên đàng chỉ ở trong tâm trí — cũng giống như nói rằng nhờ các bí tích, Chúa Giêsu chỉ hiện diện trong lòng ta mà thôi — thì là không chính xác. Thiên Chúa và thiên đàng ngự trong ta, nhưng cũng tồn tại cách khách quan vượt lên trên ta.
Theo một nghĩa nào đó, Thiên Chúa chính là thiên đàng. Trong sách 1 Maccabê 3:18, tác giả dùng từ “Thiên đàng” để chỉ chính Thiên Chúa (vì người Do Thái cổ không dám gọi danh Thiên Chúa). Thiên đàng hiện diện ở bất cứ nơi nào có Thiên Chúa. Chúa Giêsu nói: “Nước Trời đã đến gần” (Mt 4,17), có nghĩa là, kể từ khi Thiên Chúa nhập thể, thiên đàng đã hiện diện giữa loài người. Sau khi chết, kinh nghiệm thiên đàng sẽ là sự kết hợp trọn vẹn với tình yêu nội tại của Ba Ngôi Thiên Chúa, đem lại cho ta niềm vui hoàn hảo và vĩnh cửu. Và ngay từ đời này, khi ta sống trong tình yêu ấy, ta đã nếm trước niềm vui của thiên đàng. Thánh Catarina thành Siena từng nói: “Con đường về thiên đàng chính là thiên đàng.”
Bạn hoàn toàn đúng khi nói rằng Kinh Thánh đề cập đến những “nơi chốn trên trời.” Tuy nhiên, ta phải nhớ rằng thời gian và không gian là những khái niệm hữu hạn; Thiên Chúa không bị ràng buộc bởi chúng, cũng không thể bị giới hạn trong một không gian vật lý, vì toàn thể vũ trụ vật chất là do Người tạo dựng và không thể chứa đựng Đấng Tạo Hóa. Vì vậy, thiên đàng là “một nơi,” nhưng không phải là “một không gian cụ thể” như cách ta vẫn hiểu.
Chúng ta cần hiểu ngôn ngữ biểu tượng trong Kinh Thánh và nơi các thánh như một nỗ lực để diễn đạt điều vốn vượt quá khả năng ngôn từ. Những cách nói như “thấy Thiên Chúa mặt đối mặt” không được hiểu theo nghĩa đen, mà là để diễn tả niềm hạnh phúc vô biên: ta sẽ được ở với Thiên Chúa, kết hợp mật thiết với Người, không còn bị giới hạn bởi thân xác hay tội lỗi nữa.
Như Sách Giáo Lý viết (số 1024):
Thiên Đàng" là cuộc sống viên mãn vì được hiệp thông trong sự sống và tình yêu với Thiên Chúa Ba Ngôi, với Đức Trinh Nữ Ma-ri-a, với các thiên thần và các thánh. Thiên Đàng là mục đích tối hậu và là sự hiện thực các nguyện vọng sâu xa nhất của con người, là tình trạng hạnh phúc tuyệt hảo và chung cuộc.
Vì vậy, chúng ta hãy phó thác cho Thiên Chúa “nơi đâu” và “cách nào” mà Người sẽ hoàn tất lời hứa của mình.
----------
Từ Giáo lý Hội thánh Công giáo
2794 Khi gọi Thiên Chúa là “Đấng ngự trên trời”, Thánh Kinh không muốn nói Người đang ở một nơi nào đó trong không gian, nhưng nói đến một cách hiện hữu; không muốn nói Người ở xa ta, nhưng muốn nói Người rất uy nghi cao cả. Thiên Chúa không ở một nơi nào đó, nhưng Người là Đấng Thánh vượt trên mọi sự chúng ta có thể quan niệm. Vì Người là Đấng Chí Thánh, nên rất gần gũi với những tâm hồn khiêm cung và thống hối:
“Thật có lý khi ta hiểu “Lạy Cha chúng con ở trên trời” là Người hiện diện nơi tâm hồn những người công chính, như trong đền thờ của Người. Câu kinh đó cũng có nghĩa là người cầu nguyện ước mong Đấng mình kêu cầu ngự trong lòng mình (T. Âu-tinh, Bài giảng Chúa nhật 2,5,17) .
“Ở đây, chúng ta có thể hiểu “trời” là những ai mang hình ảnh thiên quốc, Thiên Chúa vui thích cư ngụ nơi tâm hồn họ” (T. Xy-ri-lô thành Giê-ru-sa-lem 5,11) .
2795 Biểu tượng “trời” nhắc chúng ta nhớ đến mầu nhiệm Giao Ước chúng ta đang sống, khi đọc kinh “Lạy Cha”. Trời là nơi Thiên Chúa ngự, là Nhà Cha, nên là “quê hương” của ta. Vì tội lỗi, chúng ta bị lưu đày xa miền đất Giao Ước; nhờ hoán cải tâm hồn, chúng ta được về "trời", về cùng Cha. trong Đức Kitô, trời đất được giao hòa, vì chỉ Chúa Con là Đấng “từ trời xuống thế” và đưa chúng ta lên trời với Người, nhờ cuộc Khổ Nạn, Phục Sinh và Thăng Thiên (x. Ga 12,32; 14,2-3; 16,28;20,17; Eph 4,9-10; Dt 1,3; 2,13) .
2796 Khi kêu cầu “Lạy Cha chúng con ở trên trời”, Hội Thánh tuyên xưng: chúng ta là Dân Thiên Chúa, “đã được cùng ngự trị với Đức Kitô Giê-su trên cõi trời” (Eph 2,6), "hiện đang tiềm tàng với Đức Kitô nơi Thiên Chúa"(Cl 3,3), đồng thời, “chúng ta rên siết là vì những ước mong được thấy ngôi nhà thiên quốc của chúng ta phủ lên chiếc lều ở dưới đất này”(2 Cr 5,2):
“Các tín hữu có xác phàm, nhưng không sống theo xác phàm. Họ sống trên dương thế, nhưng là công dân Nước Trời” (Epitre á Diognète 5, 8-9).
Một câu hỏi khác về thiên đàng: Thiên Đàng là một nơi, một trạng thái hiện hữu, hay cả hai?
Chuyển ngữ từ Is Heaven a Place or Only a State of Mind?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét