Thứ Tư, 4 tháng 6, 2025

Chúa Giêsu hiện diện trong cuộc sống từng người chúng ta nhờ Chúa Thánh Thần

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an (20:19-23)

Vào chiều ngày thứ nhất trong tuần, nơi các môn đệ ở, các cửa đều đóng kín, vì các ông sợ người Do-thái. Đức Giê-su đến, đứng giữa các ông và nói : “Bình an cho anh em !” Nói xong, Người cho các ông xem tay và cạnh sườn. Các môn đệ vui mừng vì được thấy Chúa. Người lại nói với các ông : “Bình an cho anh em ! Như Chúa Cha đã sai Thầy, thì Thầy cũng sai anh em.” Nói xong, Người thổi hơi vào các ông và bảo : “Anh em hãy nhận lấy Thánh Thần. Anh em tha tội cho ai, thì người ấy được tha ; anh em cầm giữ ai, thì người ấy bị cầm giữ.”

-----------

Trong Phúc âm hôm nay, Chúa Giêsu ban cho các Tông đồ, và vì thế là cho Hội Thánh, và cũng là cho chính chúng ta, ba món quà.

Thứ nhất, và cũng là điều quan trọng nhất: sự hiện diện của Ngài: “Khi các cửa còn đóng kín, nơi các môn đệ đang tụ họp vì sợ người Do Thái, Chúa Giêsu đến và đứng giữa họ.”

Không có món quà nào quý hơn chính bản thân bạn – sự hiện diện của bạn… Trong đại dịch COVID-19 và thời kỳ “giãn cách xã hội” bắt buộc, lời than đau đớn nhất và cũng thường gặp nhất không phải là “tôi đang chết,” mà là “tôi đang chết một mình.”

Các môn đệ trốn trong sợ hãi sau cánh cửa bị khóa, vì họ nghĩ – hoàn toàn tự nhiên – rằng những kẻ đã giết Chúa Giêsu sẽ đến tìm giết họ tiếp theo. Nhưng Đức Kitô đã đến xuyên qua những cánh cửa ấy, và Ngài cũng đến với chúng ta, xuyên qua cánh cửa lòng ta. Bởi vì không chỉ có chìa khóa, mà chính nỗi sợ cũng khóa chặt lòng người – đặc biệt là nỗi sợ rằng Thiên Chúa không yêu ta trọn vẹn, rằng Ngài không thật sự hiểu những yếu đuối của ta, rằng ta không thể hoàn toàn tín thác nơi Ngài. Và cũng có cả sự kiêu ngạo, không chịu thừa nhận mình sai. Nhưng đức tin và tình yêu thì xua tan sợ hãi. Ngay cả một đức tin yếu ớt, một tình yêu mong manh cũng đủ để mở cửa cho Ngài. Bạn chỉ cần hé cửa một tấc, Ngài sẽ bước vào cả dặm.

Trong bức tranh nổi tiếng vẽ Chúa Giêsu đứng ngoài cánh cửa với ngọn đèn, cánh cửa ấy không có tay nắm bên ngoài. Tay nắm ở phía trong. Cửa chỉ có thể được mở từ bên trong.

Chúa Giêsu không còn hiện diện trước mắt chúng ta với thân xác như khi Ngài hiện ra trước mười một Tông đồ, nhưng Ngài vẫn đang ở với chúng ta qua ít nhất bốn cách:

1. Ngài hiện diện trong Bí tích Thánh Thể – với trọn vẹn thần tính và nhân tính. Trong nhân tính, Ngài hiện diện cả linh hồn và thân xác con người. Trong thân xác, cả thịt và máu – hai phần đã tách lìa trong cái chết.
2. Ngài hiện diện trong linh hồn chúng ta – không theo vật chất mà theo tinh thần, nhưng là một sự hiện diện thật và sống động. Nếu ta mở lòng, Ngài không ngừng hành động trong ta. Sự hiện diện này thật như Thánh Thể ở trong thân thể ta khoảng 15 phút sau khi rước lễ.
3. Ngài hiện diện trong người anh chị em Kitô hữu của ta – vì nếu Ngài hiện diện trong linh hồn họ, thì Ngài cũng hiện diện nơi họ đối với ta. Mẹ Têrêsa từng nói ngài thấy Chúa Giêsu ở khắp nơi, đặc biệt nơi “bộ dạng rách nát” của người nghèo.
4. Ngài hiện diện trong Chúa Thánh Thần, Đấng mà Ngài ban cho ta vào ngày Lễ Ngũ Tuần. Đó không phải là Thần Khí của một người xa lạ, mà là của chính Ngài và Chúa Cha. Chúa Thánh Thần là tình yêu vĩnh cửu giữa Cha và Con – một tình yêu sống động đến mức trở thành một Ngôi Vị. Và tình yêu ấy đang sống trong ta, và ta trong Ngài.

Vì thế, món quà đầu tiên và quan trọng nhất mà Chúa Giêsu ban là chính Ngài. Tất cả những món quà khác đều bắt nguồn từ món quà này.

Món quà thứ hai là bình an. Chúa Giêsu nói hai lần với các Tông đồ: “Bình an cho anh em.” Đây không chỉ là một lời chúc hay một lời cầu nguyện, mà là một lời truyền có sức làm thành điều nó nói, như một bí tích. Giống như khi Thiên Chúa phán: “Phải có ánh sáng,” thì có ánh sáng (St 1,3).

Chúa Giêsu không chỉ ban bình an; chính Ngài là bình an của chúng ta. Đó là một sự bình an mà thế gian không thể cho:

– bình an với Thiên Chúa, chứ không phải với ma quỷ;
– bình an với chính bản thân, chứ không phải với cái tôi giả tạo, với những mặt nạ và lẩn tránh;
– bình an với tha nhân, với mọi người, chứ không chỉ với những người dễ thương.

Đó là một bình an chấp nhận khó nghèo, khiết tịnh và vâng phục – và vì thế, đồng thời cũng là một cuộc chiến chống lại tham lam, nhục dục và kiêu căng. Chúng ta sống giữa một cuộc chiến giữa hai loại bình an: bình an của Đức Kitô và bình an của kẻ phản-Kitô.

Vì vậy, Đức Kitô ban cho ta hai món quà: bình an của Ngài, và cuộc chiến chống lại thứ “bình an giả tạo” với thế gian, xác thịt và ma quỷ.

Món quà thứ ba là Chúa Thánh Thần. Từ “thần khí” trong cả tiếng Do Thái và Hy Lạp đều cũng có nghĩa là “hơi thở” hay “hơi sống.” Vì vậy, Chúa Giêsu ban Thánh Thần cho các Tông đồ một cách bí tích bằng cách thổi hơi trên họ. Thiên Chúa thường ban ân sủng thiêng liêng qua những dấu chỉ vật chất – đó chính là dấu hiệu bí tích.

Một trong những năng quyền đầu tiên của Thánh Thần là quyền tha tội.

“Quyền” nghĩa là cả quyền hạn lẫn năng lực. Chúa Giêsu đã hứa rằng Ngài sẽ ban món quà này cho các Tông đồ khi Ngài nói: “Anh em tha tội cho ai, thì người ấy được tha; anh em cầm giữ tội ai, thì người ấy bị cầm giữ” (Ga 20,23). Đó là quyền buộc và tháo cởi.

Là người Công giáo, ta không phải nghi ngờ hay lo lắng xem tội của mình có được tha thật không – vì linh mục có quyền thật sự để cử hành sự tha thứ của Đức Kitô trong bí tích Hòa giải. Quyền ấy đến từ chính Đức Kitô – nên nó là tuyệt đối và được bảo đảm. Trong bí tích đó, ta đón nhận chính quyền năng tha thứ của Đức Kitô, cũng như trong Thánh Thể ta đón nhận chính thân mình Ngài. Không phải chỉ là một biểu tượng, một lời nói hay một sự bảo đảm – mà là một thực tại.

Tha thứ không chỉ là một thái độ chủ quan, mà là một thực tại khách quan, như xóa bỏ một món nợ. Đức Kitô đã trả nợ trên thập giá – nghĩa là ta không còn phải trả nữa. Ta được tự do. Ngài tháo cởi những nút thắt trong linh hồn ta – thật như những nút dây trói bạn vào ghế. Ngài thật sự giải thoát bạn.

Bạn bước vào tòa giải tội với đầy những nhơ uế thiêng liêng, và bước ra trong sạch. Như thể bạn vừa tắm. Và nó hiệu quả, bởi vì Ngài hành động, Ngài làm công việc của Ngài. Đó là sứ mạng của Ngài. Đó là lý do Ngài đến trần gian: để cất đi tội lỗi của bạn. Ngài là “Chiên Thiên Chúa, Đấng xóa bỏ tội trần gian” (Ga 1,29).

Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu trao quyền tha tội cho các Tông đồ và cho những người kế vị họ – các linh mục và giám mục – qua một chuỗi không gián đoạn kéo dài cho đến tận thế.

Chúa Kitô để lại cho Hội Thánh bảy bí tích, có khả năng thông ban ơn thánh của Ngài cho các khía cạnh khác nhau trong đời sống – như các “phòng” khác nhau trong căn nhà:

– Rửa tội như chiếc giường, nơi ta được sinh ra;
– Thêm sức như phòng thể dục, nơi rèn luyện đức tin;
– Giải tội như phòng tắm, nơi tẩy rửa linh hồn;
– Thánh Thể như phòng ăn, nơi ta được nuôi dưỡng;
– Hôn phối và truyền chức như cửa ra vào – những khởi đầu mới;
– Xức dầu bệnh nhân như chiếc giường lần cuối, để ta có sức bước vào cuộc hành trình vĩnh cửu.

Như Thánh Phaolô đã viết: “Thiên Chúa của tôi sẽ lo cho anh em mọi sự cần dùng, tùy theo sự giàu có của Người trong Đức Kitô Giêsu vinh hiển” (Pl 4,19). -- Dr. Peter Kreeft, Food for the Soul: Reflections on the Mass Readings (Cycle C)

Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Tiêu đề

Blog Archive

Labels

Blog Archive