Thứ Tư, 4 tháng 6, 2025

Ba Ngôi Thiên Chúa được mặc khải trọn vẹn trong ngày Lễ Ngũ Tuần

“Lễ Ngũ Tuần” nghĩa là “năm mươi.” Lễ Ngũ Tuần của người Do Thái diễn ra sau Lễ Vượt Qua năm mươi ngày; và cũng như Lễ Phục Sinh của Kitô giáo là sự ứng nghiệm của Lễ Vượt Qua Do Thái, thì Lễ Ngũ Tuần Kitô giáo (Lễ Chúa Thánh Thần hiện xuống trong Tân ước)  cũng là sự hoàn tất của Lễ Ngũ Tuần Do Thái. Theo một cách nào đó, nó giống như Lễ Giáng Sinh: nếu Giáng Sinh là ngày sinh của Chúa Kitô, thì Lễ Ngũ Tuần là ngày Hội Thánh ra đời. Đó là ngày đầu tiên của phần đời còn lại của Hội Thánh. Chúa Thánh Thần – linh hồn và sự sống của Hội Thánh – đã ngự xuống trên Hội Thánh vào ngày Ngũ Tuần.

Toàn bộ lịch sử có thể được chia thành ba giai đoạn, vì ba ngôi vị trong Ba Ngôi Thiên Chúa được mặc khải lần lượt theo thời gian. Cả ba đều vĩnh cửu và luôn cùng nhau hành động, nhưng chúng ta đón nhận mạc khải của Ba Ngôi từng bước một trong dòng thời gian.

– Trước khi Ngôi Hai Nhập Thể, Thiên Chúa Cha là Đấng mặc khải chính mình, bắt đầu từ việc tạo dựng vũ trụ.
– Trong các sách Tin Mừng, Thiên Chúa Con cũng mặc khải chính mình, đồng thời mặc khải Chúa Cha cách trọn vẹn nhất, vì Ngài là Logos, là Lời của Chúa Cha, là lý trí của Chúa Cha, là sự hiểu biết vĩnh cửu mà Chúa Cha có về chính mình – một sự hiểu biết hoàn hảo đến mức chính là một Ngôi Vị, Ngôi Vị thứ hai trong Ba Ngôi Thiên Chúa.
– Và trong phần còn lại của lịch sử, bắt đầu từ Lễ Ngũ Tuần, Chúa Thánh Thần được mặc khải – Ngài là Thần Khí của Chúa Cha và Chúa Con, là tình yêu giữa hai Ngôi, một tình yêu hoàn hảo đến mức cũng là một Ngôi Vị, Ngôi Vị thứ ba trong Ba Ngôi Thiên Chúa.

Mỗi giai đoạn này là một bước tiến – không phải đối với Thiên Chúa, Đấng hằng hữu và bất biến – nhưng là đối với chúng ta, những người sống và trưởng thành theo thời gian, cả về thể lý lẫn tâm linh.

Chúa Giêsu đã nói với các môn đệ rằng sẽ tốt hơn cho họ nếu Ngài ra đi, trở về trời, và sai Chúa Thánh Thần đến với họ. Điều này có thể khó tin: ta thường nghĩ sẽ tốt hơn nếu Chúa Giêsu không lên trời, mà vẫn ở lại trần gian mãi mãi với thân xác nhân loại. Có lẽ chúng ta sẽ muốn bầu Ngài làm tổng thống. Nhưng Ngài sẽ không tranh cử. Chính Ngài nói rằng tốt hơn cho chúng ta khi có Chúa Thánh Thần. Tại sao?

Vì Thiên Chúa là tình yêu. Mục đích của tình yêu là sự thân mật sâu xa, và Chúa Thánh Thần chính là Đấng ban cho ta sự thân mật sâu xa nhất với Thiên Chúa – và của Thiên Chúa với ta.

Bạn có thể hình dung: Chúa Cha là Thiên Chúa ở bên ngoài chúng ta; Chúa Con là Thiên Chúa ở bên cạnh chúng ta; Chúa Thánh Thần là Thiên Chúa ở trong lòng chúng ta.

Tất cả đều quy về điều mà tình yêu mong muốn và đòi hỏi: đó là sự hiệp nhất. Nếu bạn yêu ai đó, bạn muốn ngày càng đi sâu vào nội tâm họ, muốn hiện diện trong mọi phần đời của họ.

Ngay từ thời Cựu Ước, Thiên Chúa Cha đã chen vào cuộc sống con người, can thiệp vào những con đường lầm lạc và sa ngã của họ. Trong các Tin Mừng, Thiên Chúa Con đến gần hơn nữa, trở nên một trong chúng ta, ở bên cạnh chúng ta, và mặc khải ngày càng sâu xa hơn về Chúa Cha. Và đến ngày Ngũ Tuần, Thiên Chúa Thánh Thần ngự vào trong lòng chúng ta, và qua Hội Thánh – mà Ngài là linh hồn – Ngài tiếp tục mặc khải Thiên Chúa cách rõ ràng hơn qua sự hướng dẫn của Ngài với các công đồng và tín điều.

Tín điều cao cả nhất – tín điều về Ba Ngôi Thiên Chúa – bản đồ của thực tại tối hậu, có thể nói như thế – đã được trao phó cho Hội Thánh để giữ gìn và truyền dạy. -- Dr. Peter Kreeft, Food for the Soul: Reflections on the Mass Readings (Cycle C)

Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Tiêu đề

Blog Archive

Labels

Blog Archive