Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2025

Để thoát khỏi tham sân si

Một hôm một người Công giáo thích suy luận hỏi tham, sân, si có phải là tội không? Bạn nghĩ sao?

Chúng ta sống thường quên rằng chúng ta đang sống trong một trận chiến quyết liệt:

“Chúng ta chiến đấu không phải với phàm nhân, nhưng là với những quyền lực thần thiêng, với những bậc thống trị thế giới tối tăm này, với những thần linh quái ác chốn trời cao.” (Êphêsô 6:12)

Anh em hãy sống tiết độ và tỉnh thức, vì ma quỷ, thù địch của anh em, như sư tử gầm thét, rảo quanh tìm mồi cắn xé. (1 Phêrô 5:8)

Chúng ta không cần phải sợ ma quỷ vì  Đấng ở trong chúng ta mạnh hơn kẻ ở trong thế gian (1 Gioan 4:4). Nhưng tham, sân, si là những chỗ yếu trong bức tường thành mà sự dữ sẽ không ngừng tấn công vào những chỗ chính yếu đó. Tham, sân, si, làm mù loà con mắt tâm linh khiến chúng ta nhìn thấy thế giới và cuộc sống không theo con mắt của Thiên Chúa Tình yêu. Nhận xét sai lầm sẽ dẫn đến hiểu biết sai lạc và hiểu biết sai lạc dẫn đến hành động có hại cho hạnh phúc của chúng ta. Tham, sân, si sẽ làm chúng ta tìm kiếm những sự khác với thánh ý Chúa muốn cho ta và làm chúng ta nghĩ rằng Thiên Chúa hoặc lạc hậu, hoặc khắc nghiệt.

Dưới ảnh hưởng mạnh mẽ của tham, sân si sẽ làm lương tâm của chúng ta bị đè nén. Đôi khi người ta làm việc sai trái những không nghĩ là sai vì lương tâm họ không còn làm cho bị cắn rứt nữa. Nhưng một lương tâm đã bị tham, sân, si làm cho đơ ra không phải là không mắc tội vì chúng ta được dựng nên để hướng về thiên đàng, để tìm biết Chúa, yêu mến Chúa và phụng sự Ngài.  Giáo lý Hội Thánh Công Giáo dạy

Lương tâm phải được rèn luyện và phán đoán luân lý phải được soi sáng. Một lương tâm được rèn luyện tốt sẽ phán đoán ngay thẳng và chân thật. Lương tâm này sẽ đưa ra những phán quyết theo lý trí, phù hợp với điều kiện đích thực như Đấng Sáng tạo đầy khôn ngoan muốn. Việc giáo dục lương tâm rất cần thiết cho những người chịu các ảnh hưởng tiêu cực và bị tội lỗi cám dỗ làm theo ý riêng và bỏ những giáo huấn chính thức. (GLCG 1783)

Và: “Giáo dục lương tâm là nhiệm vụ phải theo đuổi suốt đời.” (GLCG 1784)

Để thoát khỏi tham sân si, chúng ta hãy gắn chặt đôi mắt mình vào Chúa.

Share:

Thứ Tư, 26 tháng 3, 2025

Hãy trở về để làm Cha bạn vui: Dụ ngôn người con hoang đàng

Chúng ta có thể làm vỡ trái tim của Thiên Chúa không? Có, chúng ta có thể, vì từ khi Ngôi Lời xuống thế làm người, Thiên Chúa có bản tính con người cũng như bản tính Thiên Chúa. Chúa Giêsu Kitô là người thật và cũng là Thiên Chúa thật. Chúng ta làm tan vỡ trái tim con người của Ngài mỗi khi Ngài thấy chúng ta làm tổn hại chính mình bằng tội lỗi. Trái tim Ngài chịu đau đớn nhiều hơn trái tim của bất kỳ người cha, người mẹ nào khi thấy con cái của họ gặp khó khăn.

Khi người con trai hoang đàng trở về, niềm vui của người cha tràn ngập như đại dương, vĩ đại như nỗi buồn trước đây của ông thì nặng nề. Ông không chỉ mỉm cười, bắt tay và nói rằng ông vui mừng khi thấy con trai mình. Ông ôm chầm lấy cổ con trai, ôm chặt và khóc vì vui sướng. Ông tặng con món quà lớn nhất, bữa tiệc lớn nhất mà ông có thể thực hiện. Và đó là những gì Cha của chúng ta trên trời sẽ làm cho chúng ta, khi chúng ta trở về với Ngài và bước vào thiên đàng.

Chúng ta đôi khi nghĩ rằng Thiên Chúa không thể đau khổ. Nhưng Ngài có thể đau khổ, vì Thiên Chúa là tình yêu, và dưới hình thức con người, tình yêu luôn luôn đau khổ, bởi vì tình yêu có nghĩa là dâng trái tim mình cho người khác.

Nếu bạn muốn tránh đau khổ bằng mọi giá, thì điều ngớ ngẩn nhất bạn có thể làm là yêu ai đó, dâng trái tim mình cho ai đó, bởi vì nó chắc chắn sẽ bị tan vỡ, nhiều lần, theo nhiều cách khác nhau. Nhưng không có tình yêu và không có những nỗi đau mà tình yêu mang lại, chúng ta không phải là con người hoàn toàn.

Trái tim con người thật là trái tim đã bị tổn thương, trái tim cho phép chính mình bị tổn thương, trái tim chọn lựa để chịu đau khổ. Yêu hoàn toàn là chọn lựa để trở nên dễ bị tổn thương. Và tình yêu của Thiên Chúa không kém hoàn hảo hơn tình yêu của chúng ta. Nếu bạn nghĩ tình yêu của Thiên Chúa là một thứ từ thiện lạnh lùng, đúng mực và trách nhiệm thay vì một trái tim đập và một ngọn lửa cháy, nếu bạn nghĩ Thiên Chúa không có trái tim, thì xin hãy nghĩ lại khi nghe những gì chính Chúa Giêsu nói. Tình yêu của chúng ta so với tình yêu của Ngài giống như những que diêm so với mặt trời.

Thiên Chúa không rơi vào trạng thái yêu và rồi hết yêu như chúng ta, vì Thiên Chúa tình yêu — hoàn toàn, không thay đổi, và vĩnh viễn. Nghĩ rằng Thiên Chúa mắc phải tình cảm yêu đương rồi thôi yêu, thì giống như nghĩ rằng biển có thể ướt hoặc mặt trời có thể phát nắng…

Khi Chúa Giêsu lên trời, Ngài không để lại bản tính con người, trái tim con người và tình yêu con người của Ngài. Lễ Thăng Thiên không phải là sự hủy bỏ của Ngôi Lời Nhập Thể.

Đúng là Thiên Chúa Cha không trở thành người và không đau khổ như chúng ta. Nhưng Thiên Chúa Con đã làm người. Và như Kinh Tin Kính nói, Chúa Kitô là “Thiên Chúa thật từ Thiên Chúa thật.” Cũng là một tình yêu, tình yêu Thiên Chúa như nhau, tình yêu hoàn hảo và vô tận, vĩnh hằng và không thay đổi trong Thiên Chúa Cha và cũng là tình yêu con người, thuộc về trái đất này và vì thế chịu sự thay đổi nơi Thiên Chúa Con, Đấng là người thật và là Thiên Chúa thật. Vì vậy, nếu bạn nghĩ Thiên Chúa không thể đau khổ, bạn quên rằng Chúa Kitô là Thiên Chúa và Chúa Kitô đau khổ.

Và Ngài đau khổ cho bạn, vì bạn. Bạn nghĩ gì khi Ngài đang chịu khổ trong Vườn Gethsemane trước khi bị bắt và bị xét xử và chịu đóng đinh? Điều gì đã khiến Ngài toát mồ hôi máu và cầu xin Cha Ngài cất bỏ sứ mệnh này khỏi Ngài nếu được? Tôi nghĩ đó là sự nhận thức rằng mặc dù Ngài đã sắp chịu đựng những điều đó, nhiều người trong chúng ta sẽ vẫn là những người hoang đàng và không bao giờ trở về và chấp nhận tình yêu của Ngài; một số con cái vô cùng yêu dấu của Ngài sẽ không đạt được ơn cứu độ.

Kinh Thánh rõ ràng nói rằng Thiên Chúa không muốn “ai phải hư mất, mà muốn tất cả mọi người ăn năn sám hối” (2 Phêrô 3:9). Nhưng Thiên Chúa không đạt được điều Ngài muốn, vì một số người trong chúng ta (không ai biết bao nhiêu, và chúng ta không nên dám đoán) sẽ tự do chọn không quỳ gối và nói “Xin cho ý Cha được thực hiện” mà vẫn khăng khăng hát “Tôi làm theo cách của tôi” cho đến tận cùng. Điều này gây nên cho Chúa biết bao đau buồn?

Hãy thử nghĩ đến nỗi buồn mà bạn sẽ cảm thấy nếu bạn biết rằng bạn sẽ không bao giờ gặp lại người mà bạn yêu quý nhất trên thiên đàng. Bây giờ, hãy nhân tình yêu đó với vô tận và nỗi đau của nó với vô tận, đó là sự khác biệt giữa Thiên Chúa và bạn, và bạn bây giờ có cách diễn tả trái tim của Thiên Chúa. Chúa Giêsu cho chúng ta thấy trái tim đó trong dụ ngôn này khi Ngài cho chúng ta thấy trái tim của người cha trong dụ ngôn người con hoang đàng. Bạn làm Ngài vui với mỗi sự lựa chọn tốt mà bạn làm, mỗi việc tốt bạn thực hiện, mỗi hành động yêu thương mà bạn làm; và bạn làm Ngài buồn với mỗi lựa chọn xấu và hành động không yêu thương.

Hãy làm cho Cha bạn vui. Hãy trở về. Lần sau lần. Mỗi khi bạn bỏ nhà ra đi. -- Dr. Peter Kreeft

Share:

Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2025

Bạn muốn một cuộc sống an nhàn, buồm xuôi gió thuận?

Một người cha mẹ tốt lành sẽ muốn chuẩn bị con cái cho tương lai chứ không muốn con mình không có kỹ năng sống và mãi cậy dựa vào cha mẹ.

Chúa cũng vậy. Chúa muốn luyện tập chúng ta thành những tay “võ nghệ cao cường” (TV 144:1), thành những con cái làm Cha mình được vinh dự, vì họ là những người anh dũng, khôn ngoan, tài đức, kiên nhẫn, bác ái…

Vì tội tổ tông, trái đất này không phải là thiên đàng mà là một chiến trường. Mẹ Maria đã nói với Thánh Bernadette, Mẹ không hứa con sẽ được hạnh phúc ở đời này nhưng ở đời sau. Ba trẻ Mẹ hiện ra ở Fatima, đều là những người đã chịu đựng nhiều đau khổ cho trách nhiệm của họ.

Người Kitô hữu không cầu nguyện để có một đời sống an nhàn, mọi sự xuôi buồm thuận gió. Chúng ta cầu nguyện để nhận ra bàn tay Chúa trong mọi biến cố của cuộc đời và thánh ý của Ngài để chúng ta không lỡ bước với Chúa. Chúng ta cầu nguyện để có thể bắt chước Chúa Giêsu, tin tưởng vào tình yêu của Thiên Chúa chúng ta ngay cả khi Ngài chết khổ nhục trên cây thập giá.

Khi chúng ta nhận ra không sự gì xảy ra trong đời ta mà Chúa không biết đến, lời cầu nguyện của chúng ta sẽ là lời cầu nguyện của kẻ biết ơn. Chúng ta sẽ tạ ơn Chúa trong mọi sự vì Chúa không bỏ rơi ta bao giờ, vì Chúa là người Cha tận tuỵ, yêu thương ta hơn ta có thể tưởng tượng được.

Share:

Thứ Tư, 19 tháng 3, 2025

Trở nên bạn nghĩa thiết với Thiên Chúa

Nhờ luôn tâm sự với Ngài. Bạn sẽ không bao giờ trở nên thân tình gần gũi với Thiên Chúa bằng việc chỉ tham dự Thánh lễ mỗi tuần một lần hay ngay cả có thời giờ tĩnh nguyện mỗi ngày. Tình bạn với Thiên Chúa được xây dựng qua việc bạn chia sẻ tất cả buồn vui cuộc sống cho Ngài.

Dĩ nhiên, tạo một thói quen có thời giờ kết hiệp với Chúa mỗi ngày thật quan trọng, nhưng Ngài muốn nhiều hơn một cuộc hẹn trong thời dụng biểu của bạn. Ngài muốn đi vào mỗi một hành vi, mỗi một cuộc đối thoại, mỗi một vấn đề và ngay cả mỗi một ý nghĩ của bạn. Bạn có thể thực hành một cuộc nói chuyện cởi mở liên lỉ với Ngài suốt cả ngày sống, nói với Ngài về bất cứ điều gì bạn đang làm hay đang nghĩ vào chính lúc đó. “Cầu nguyện không ngừng” (1Tx 5, 17) nghĩa là chuyện trò với Thiên Chúa khi đi mua sắm, khi lái xe, khi làm việc hay khi thi hành bất kỳ một bổn phận thường nhật nào khác.

Một quan niệm sai lầm thường xảy ra khi cho rằng, “dành thời giờ cho Chúa” chỉ đơn thuần là ở một mình với Ngài. Dĩ nhiên, như Đức Giêsu làm gương, bạn cần có thời giờ riêng tư với Chúa, nhưng đó chỉ là một khoảng thời gian ngắn trong toàn bộ ngày sống của bạn, những giờ bạn thức. Mỗi một việc bạn làm đều có thể là “thời giờ dành cho Chúa” nếu bạn mời Ngài dự phần vào đó và bạn vẫn luôn ý thức sự hiện diện của Ngài.

Một cuốn sách kinh điển nói đến việc làm sao để có thể kết hiệp liên lỉ với Chúa Practicing the Presence of God (Tập Sống Trước Thánh Nhan) được viết vào thế kỷ mười bảy bởi Đan sĩ Lawrence, một đầu bếp khiêm tốn trong một tu viện ở nước Pháp.Thầy Lawrence có thể biến cả những việc tầm thường vặt vãnh nhất như dọn bàn, rửa chén thành những hành vi ngợi khen và thông hiệp với Chúa. Thầy nói, bí quyết để sống thân tình với Chúa là đừng thay đổi công việc bạn làm, nhưng là thay đổi tâm tình và thái độ của bạn trước công việc đó. Những gì bạn thường làm cho mình, nay hãy bắt đầu làm cho Chúa, hoặc ăn uống, hoặc tắm rửa, làm việc, nghỉ ngơi hay cả việc đổ rác.

Ngày nay chúng ta thường cảm thấy mình phải “chạy trốn” cuộc sống thường nhật để sống với Chúa, nhưng đó là do chúng ta chưa quen học biết kết hiệp với Chúa liên lỉ.

Với thầy Lawrence, thật là dễ dàng để thờ phượng Chúa qua những bổn phận thường ngày; thầy không nhất thiết phải đi đâu để tĩnh tâm hay bồi dưỡng tâm linh.

Đây là lý tưởng Chúa muốn. Tại Vườn Địa Đàng, thờ phượng không là tham dự một nghi lễ nhưng là một thái độ thường xuyên; Ađam và Eva hiệp thông liên lỉ với Chúa.Bởi Thiên Chúa luôn ở với bạn nên không có chỗ nào gần gũi Ngài hơn là chỗ bạn đang đứng, ngay lúc này. “Đấng ngự trên mọi người, qua mọi người và trong mọi người” (Ep 4, 6b).

Một ý tưởng hữu ích khác của thầy Lawrence là việc dùng những lời nguyện đối đáp ngắn gọn liên tục suốt cả ngày có khi còn tốt hơn những buổi kinh lâu giờ và phức tạp.

Để duy trì sự tập trung và khỏi lo ra chia trí, thầy nói, “Tôi không khuyên bạn đọc thật nhiều kinh khi cầu nguyện, vì thường, càng dài càng dễ lo ra” . Trong thời đại thiếu tập trung này, lời khuyên 450 năm tuổi này xem ra thật khôn ngoan khi làm cho việc kết hiệp với Chúa trở nên đơn giản.

Kinh Thánh nói đến “cầu nguyện mọi lúc”. Làm sao có thể như vậy được? “Thở những lời nguyện” suốt cả ngày là phương thế mà các Kitô hữu đã làm bao thế kỷ qua. Bạn chọn một lời nguyện vắn gọn hay một câu nào đó vốn có thể lặp đi lặp lại cùng Đức Giêsu trong từng hơi thở: “Chúa đang ở với con”; “Con lãnh nhận hồng ân Chúa”; “Con nương tựa nơi Chúa”; “Con thuộc về Chúa”; “Con muốn biết Chúa”; “Xin giúp con tin Ngài”. Bạn cũng có thể sử dụng những câu Kinh Thánh vắn gọn: “Với tôi, sống là Đức Kitô”; “Ngài sẽ không bao giờ bỏ con”; “Lạy Chúa là Thiên Chúa của con!”. Hãy thì thầm những lời nguyện đó chừng nào có thể để nó cắm rễ sâu trong lòng bạn. Chỉ vì bạn tin chắc, bạn đang làm vinh danh Chúa chứ không chế ngự Ngài.

Tập sống hiện diện với Chúa là một kỹ năng, một thói quen mà bạn có thể phát huy.Tựa những ca sĩ phải hát đi hát lại những thang âm mỗi ngày để có thể hát thật hay và dễ dàng, bạn cũng tập nghĩ đến Chúa vào những thời điểm khác nhau trong ngày. Phải tập luyện để tâm trí luôn hướng về Ngài.

Trước hết, bạn cần tạo ra những gì vốn có thể nhắc cho bạn ý thức Thiên Chúa đang ở với bạn ngay lúc đó. Hãy bắt đầu đặt những vật ấy quanh bạn. Bạn có thể đặt xuống câu này, “Chúa đang ở với con ngay giờ phút này!”. Các thầy Biển Đức dùng tiếng chuông từng giờ của đồng hồ để nhắc họ dừng lại và cầu nguyện “kinh nguyện mỗi giờ”. Nếu bạn có một chiếc đồng hồ hay một điện thoại cầm tay có chuông, hãy làm như họ. Vì nhiều lúc, bạn dễ cảm nhận Chúa hiện diện, những lúc khác thì không.

Nếu bạn đang tìm kiếm một cảm hứng về sự hiện diện của Ngài qua tất cả những điều ấy, bạn đã đi sai hướng! Chúng ta không ngợi khen Chúa để có cảm xúc tốt, nhưng để làm tốt. Mục đích của bạn không phải là để cảm nhận, nhưng là để ý thức liên lỉ về thực tại Thiên Chúa luôn hiện diện. Đó là một lối sống thờ phượng nhờ suy gẫm liên lỉ. Phương thế thứ hai để thiết lập một tình bạn với Thiên Chúa là nhớ đến Lời Ngài suốt cả ngày sống. Điều này được gọi là suy gẫm. Kinh Thánh không ngừng thúc giục chúng ta gẫm suy Thiên Chúa là ai, Ngài đã làm gì và đã nói gì (Tv 23, 4; 143, 5; 145, 5; Gd 1, 8; Tv 1, 2).

Không thể trở nên bạn của Thiên Chúa mà không biết đến những gì Ngài nói. Bạn không thể yêu mến Ngài nếu bạn không biết Ngài và cũng không thể biết Ngài nếu bạn không biết Lời Ngài. Sách Samuel nói, “Đức Chúa dùng lời của Ngài mà tự mặc khải cho ông Samuel” (1Sm 3, 21b). Ngày nay, Thiên Chúa vẫn dùng cách này. Trong khi bạn không thể dành cả ngày để học Kinh Thánh, bạn có thể nghĩ đến Kinh Thánh suốt ngày bằng cách nhớ lại những câu đã đọc hay đã thuộc và ngẫm nghĩ chúng trong tâm trí.

Suy gẫm thường bị hiểu sai như một nghi thức khó khăn hoặc một bí nhiệm nào đó được thực hành bởi các ẩn sĩ hay các nhà huyền bí. Nhưng suy gẫm đơn giản chỉ là tập trung suy nghĩ – một kỹ năng mà ai cũng có thể học và sử dụng ở bất cứ chỗ nào.

Khi bạn suy đi nghĩ lại một vấn đề nan giải, điều ấy gọi là lo lắng. Khi bạn suy đi nghĩ lại Lời Thiên Chúa, thì đó là suy gẫm. Nếu bạn biết thế nào là lo lắng, bạn cũng biết suy gẫm là thế nào! Bạn chỉ cần điều chỉnh sự chú ý về những vấn đề nan giải của mình sang những câu Kinh Thánh mà thôi. Càng suy gẫm Lời Chúa bao nhiêu, bạn càng ít phải lo lắng bấy nhiêu.

Lý do Thiên Chúa xem Gióp và Đavít như những bạn thân là vì họ coi trọng Lời Ngài trên hết mọi sự, và suốt ngày liên lỉ suy gẫm Lời Ngài. Gióp thừa nhận, “Lệnh môi Ngài truyền, tôi chẳng lìa xa, lời miệng Ngài phán, lòng tôi ấp ủ” (G 23, 12). Đavít thì nói, “Luật pháp Ngài, lạy Chúa, con yêu chuộng dường bao, suốt ngày cứ suy đi gẫm lại!” (Tv 119, 97). “Lạy Chúa, con tưởng nhớ bao việc Ngài làm, tưởng nhớ những kỳ côngthuở trước” (Tv 77, 12).

Như những người bạn thân chia sẻ cho nhau những bí mật, Thiên Chúa cũng chia sẻ những bí mật của Ngài với bạn nếu bạn có thói quen suốt ngày suy gẫm Lời Ngài. Thiên Chúa nói với Abraham những bí mật của Ngài, và Ngài cũng làm như vậy với Đaniel, với Phaolô, với các môn đệ và với những người bạn khác (St 18, 17; Đn 2, 19a; 1Cr 2, 7a).

Khi bạn đọc Kinh Thánh, nghe giảng hay nghe một cuốn băng, đừng vội quên và bỏ đi.

Hãy tập ôn đi ôn lại một chân lý nào đó trong tâm trí, hãy suy nghĩ thật nhiều về nó.

Càng dành nhiều thời giờ để ôn lại những gì Chúa nói, bạn càng hiểu được những “bí mật” cuộc sống mà nhiều người đã để mất. “Chúa xử thân tình với những ai kính sợ Chúa và cho họ biết giao ước của Ngài” (Tv 25, 14).

Trong chương tiếp theo, chúng ta còn phải xét xem bốn bí mật khác của việc trau dồi một tình bạn với Thiên Chúa, nhưng đừng đợi đến ngày mai. Hãy khởi sự ngay hôm nay bằng cách thử tập nói chuyện liên lỉ với Chúa và luôn để tâm suy gẫm Lời Ngài.

Kinh nguyện để bạn nói với Chúa; suy gẫm để Chúa nói với bạn. Cả hai đều cần thiết để trở nên một người bạn nghĩa thiết của Thiên Chúa. – Trích từ Sống Theo Đúng Mục Đích của Rick Warren do Lm Minh Anh dịch.

Share:

Thiên Chúa mỉm cười khi chúng ta sử dụng khả năng của mình

Sau cơn Hồng Thuỷ, Thiên Chúa ban cho Nô-e chỉ thị đơn sơ này, “Hãy sinh sôi nảy nở thật nhiều cho đầy mặt đất. Mọi loài di động và có sư sống sẽ là lương thực cho các ngươi; Ta ban cho các ngươi tất cả những thứ đó, cũng như đã ban cỏ xanh tươi” (St 9, 1b.3).

Thiên Chúa muốn nói, “Đã đến lúc bắt đầu cuộc đời! Hãy làm những gì Ta hoạch định cho con người. Hãy yêu thương vợ. Hãy sinh con để cái. Hãy nuôi sống gia đình. Hãy gieo trồng mùa màng và nấu nướng. Hãy là những con người! Đây là những gì Ta muốn ngươi phải trở nên!”.

Bạn có thể nghĩ, Thiên Chúa chỉ vui lòng khi bạn làm những việc “thiêng liêng” - như đọc Kinh Thánh, tham dự Thánh lễ, cầu nguyện hay chia sẽ niềm tin. và có thể bạn nghĩ Ngài chẳng quan tâm đến các việc khác trong đời bạn. Thật ra, Thiên Chúa vui thích nhìn xem mọi chi tiết đời bạn, khi bạn làm việc, vui đùa, nghỉ ngơi hay ăn uống. Ngài không bỏ qua nhất cử nhất động nào nơi bạn. Kinh Thánh nói với chúng ta, “Chúa giúp con người bước đi vững chãi, ưa chuộng đường lối họ dõi theo” (Tv 37, 23).

Mỗi hoạt động của con người, ngoại trừ tội lỗi, đều có thể làm vui lòng Thiên Chúa nếu bạn làm trong tâm tình ngợi khen. Bạn có thể rửa chén, sửa máy, bán hàng, đánh máy, trồng trọt và nuôi sống gia đình cho vinh danh Chúa.

Như một người cha, người mẹ tự hào, Thiên Chúa cũng đặc biệt vui thích nhìn bạn sử dụng những tài năng và khả năng Ngài ban. Ngài chủ ý trao cho chúng ta những qua tặng khác nhau vì ý thích của Ngài. Ngài tạo nên những người này để thành lực sĩ, số khác thành nhà phân tích. Có thể bạn được trao khả năng giỏi máy móc hay toán học, âm nhạc hay cả ngàn kỹ năng khác. Tất cả những khả năng này đều có thể đem lại những nụ cười trên gương mặt Thiên Chúa. Kinh Thánh nói, “Lòng mỗi người chính Chúa dựng nên, việc họ làm Chúa thông suốt cả” (Tv 33, 15).

Bạn sẽ không đem lại vinh quang và niềm vui cho Thiên Chúa khi che giấu khả năng hay khi cố trở thành một người nào khác. Bạn chỉ đem cho Ngài niềm vui thoả bằng chính con người của bạn. Bất cứ khi nào bạn từ chối một phần nào đó nơi chính mình, thì bạn đang phủ nhận sư khôn ngoan và quyền tối thượng của Thiên Chúa khi Ngài tạo thành bạn. Thiên Chúa nói, “Khốn thay kẻ chỉ là mảnh sành giữa đồ sành đồ gốm mà lại muốn tranh cãi với Đấng nặn ra mình! Đất sét mà dám nói với thợ nhào nặn mình: ‘Ông làm cái gì vậy? Tác phẩm của ông làm không khéo tay!’” (Is 45, 9).

Trong cuốn phim Những Cổ Xe Bằng Lửa (The Chariots of Fire), Eric Liddel, vận động viên điền kinh Olympic, nói rằng, “Tôi tin Thiên Chúa đa tạo dựng tôi cho một mục đích, nhưng Ngài cũng ban cho tôi sự nhanh nhẹn, và khi tôi chạy, tôi biết Ngài vui”. Sau đó anh nói, “Không chạy nữa, là khinh chê Ngài”. Không có khả năng nào lại không có tính thiêng liêng, chỉ có những khả năng bị dùng sai. Hãy bắt đầu sử dụng các khả năng của bạn để làm vui lòng Ngài.

Thiên Chúa cũng vui khi nhìn bạn tận hưởng những tác tạo của Ngài. Ngài cho bạn đôi mắt để nhìn xem vẻ đẹp, đôi tai để lắng nghe âm thanh, mũi và vị giác để thưởng thức mùi vị, các dây thần kinh dưới da để cảm nhận sư tiếp xúc. Mỗi một hành vi tận hưởng đều là một hành vi thờ phượng khi bạn biết cảm tạ Ngài vì điều đó. Thực vậy, Kinh Thánh nói về Ngài, “Đấng cung cấp dồi dào mọi sự cho chúng ta hưởng dùng” (1 Tm 6, 17c).

Thiên Chúa cũng vui thích nhìn xem ngay khi bạn đang ngủ! Khi các con tôi còn nhỏ, tôi nhớ lại niềm vui sâu sắc khi nhìn chúng ngủ. Đôi khi ca ngày toàn chuyện này chuyện kia và không vâng lời, nhưng khi ngủ, chúng có vẻ thoả lòng, an toàn, và bình an. Tôi nhớ lại, tôi đã yêu chúng biết bao.

Để đem cho tôi niềm vui, các con tôi không cần phải làm cho tôi một chuyện gì. Chỉ nhìn chúng thở là tôi vui sướng, bởi tôi yêu chúng thật nhiều. Khi ngực chúng phập phồng, tôi mỉm cười, và đôi khi, nước mắt hạnh phúc tràn dâng. Khi bạn ngủ, Thiên Chúa cũng chăm chăm nhìn bạn dạt dào yêu thương, bởi vì bạn là ý tưởng của Ngài. Ngài yêu bạn như thể bạn là người duy nhất trên trần gian.

Cha mẹ không đòi con cái hoàn hảo, hay ngay cả trưởng thành để rồi mới vui thoả. Ho vui thích chúng ngay ở mỗi giai đoạn phát triển. Cũng thế, Thiên Chúa không đợi bạn trưởng thành rồi mới bắt đầu yêu thích. Ngài yêu thương và vui thích từng giai đoạn phát triển thiêng liêng của bạn.

Có thể những thầy giáo và cha mẹ của bạn la những người khắt khe khi bạn vừa lớn lên. Xin đừng nghĩ Thiên Chúa cũng nhìn bạn như họ. Ngài biết bạn không thể là người hoàn hảo và vô tội. Kinh Thánh nói, “Ngài quá biết ta được nhồi nắn bằng gì, hẳn Ngài nhớ: ta chỉ là cát bụi” (Tv 103, 14).

Điều Thiên Chúa nhìn, chính là thái độ nội tâm: Làm vui lòng Ngài có phải là ước ao sâu kín nhất của bạn không? Đó chính là mục đích cuộc đời thánh Phaolô: “Dù còn trong thân xác hoặc đã lìa bỏ thân xác, chúng tôi chỉ có một tham vọng là làm đẹp lòng Ngài” (2 Cr 5, 9). Khi bạn sống trong ánh sáng vĩnh cửu, trọng tâm của bạn thay đổi từ “Tôi được vui thoa bao nhiêu trong cuộc đời này?” trở thành “Chúa được thoả lòng ngần nào trong cuộc đời tôi?”.

Thiên Chúa đang tìm kiếm những con người như Nô-e ở thế kỷ 21 này - những con người sẵn sàng sống để làm vui lòng Ngài. Kinh Thánh nói, “Tự trời cao, Chúa nhìn xuống loài người, xem ai lả kẻ có lương tri, biết kiếm tìm Thiên Chúa” (Tv 14, 2).

Bạn có chọn việc làm vui lòng Chúa là mục đích đời mình không? Thiên Chúa sẽ không từ chối bất cứ điều gì với những ai bị cuốn hút hoàn toàn bởi mục đích này. – Trích từ Sống Theo Đúng Mục Đích của Rick Warren do Lm Minh Anh dịch.

Share:

Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2025

Chúa luôn ở với chúng ta: Chúa biến hình trên núi Tabor

Điều gì thực sự đã xảy ra trên núi Hiển Dung?

Thánh sự Luca cho chúng ta biết: “Họ đã thấy vinh quang của Người.” Họ đã nhìn thấy điều đã luôn ở đó. Đây không phải là một thị kiến nội tâm hay một giấc mơ—đây là sự thật; đây là điều thực sự hiện hữu.

Chúa Giêsu không có thêm một vinh quang mới khi hiện ra với các Tông đồ, mà Ngài chỉ cất đi bức màn che mắt họ để họ thấy Ngài như Ngài vốn là.

Có một câu chuyện tương tự trong Cựu Ước về ngôn sứ Ê-li-sa.

Vua A-ram (Syria) đã sai một đội quân với chiến mã và chiến xa đến bao vây thành Đô-than để bắt và giết Ê-li-sa. Khi tôi tớ của Ê-li-sa thấy cảnh tượng đó, người ấy hoảng sợ và kêu lên: “Chết rồi, ngài ơi ! Làm sao bây giờ ?” Ê-li-sa trả lời : “Đừng sợ, vì những người đi theo chúng ta thì đông hơn những người đi theo chúng.” Ông Ê-li-sa cầu xin rằng: “Lạy ĐỨC CHÚA, xin mở mắt cho nó thấy!” ĐỨC CHÚA mở mắt người đầy tớ của ông và nó thấy núi đầy những ngựa và xe đỏ như lửa vây quanh ông Ê-li-sa. (2 Vua 6:15–17)

Hãy để ý: Thiên Chúa không tạo ra một ảo ảnh hay một thị kiến trong tâm trí hoặc mắt của người thanh niên ấy về đạo binh thiên thần với chiến xa và ngựa lửa; Ngài chỉ mở mắt anh ta để thấy điều vốn đã có ở đó, ngay cả khi trước đó anh không thể nhìn thấy.

Điều này luôn đúng với các thiên thần: Họ hiện diện khắp nơi, thi hành sứ vụ hướng dẫn và bảo vệ chúng ta, nhưng chúng ta không thể nhìn thấy họ.

Điều tương tự cũng đúng với việc Chúa Giêsu biến hình: Chúa Giêsu thực sự là Thiên Chúa, thực sự là Đấng vinh hiển, nhưng mắt chúng ta cần được mở ra để có thể thấy được vinh quang thần linh này. Đó chính là điều Thiên Chúa đã làm trên núi Hiển Dung: Ngài mở mắt của Phêrô, Giacôbê và Gioan, để họ có thể thấy vinh quang thần thánh của Chúa Giêsu. Vinh quang đó luôn hiện hữu, nhưng trước đó Chúa Giêsu đã che giấu nó.

Điều này cũng xảy ra trong Bí tích Thánh Thể: Chúa Kitô thực sự hiện diện trong Bí tích Thánh Thể, nhưng chúng ta không nhìn thấy Ngài, vì Ngài đang ẩn mình.

Chúa ẩn mình để thử thách và rèn luyện đức tin của chúng ta. Chúa đang ẩn mình trong mọi sự, mỗi ngày, Ngài đang ẩn mình trong tất cả những biến cố của cuộc sống chúng ta—theo những cách khác nhau, những cách hiện diện khác nhau, nhưng là những sự hiện diện thực sự. Ngài ẩn mình trong mỗi tâm hồn Kitô hữu.

Dòng Tên ưa thích nói về “Hãy tìm gặp thấy Thiên Chúa trong mọi sự”, bởi vì Ngài thực sự hiện diện trong mọi sự, dù vô hình. Nhưng sự hiện diện của Chúa không phải lúc nào cũng giống nhau: Không hiện diện trong vật chất như trong con người. Không hiện diện trong người không tin như trong người có đức tin. Không hiện diện trong bất kỳ con người nào theo cách Ngài hiện diện trong Đức Kitô. -- Dr. Peter Kreeft, Food for the Soul: Reflections on the Mass Readings (Cycle C)

Share:

Thứ Bảy, 15 tháng 3, 2025

Giao ước thiết lập một mối quan hệ gia đình giữa Thiên Chúa và nhân loại -- CN tuần II Mùa Chay, năm C

Lúc mặt trời gần lặn, thì một giấc ngủ mê ập xuống trên ông Áp-ram ; một nỗi kinh hoàng, một bóng tối dày đặc bỗng ập xuống trên ông. Khi mặt trời đã lặn và màn đêm bao phủ, thì bỗng có một lò nghi ngút khói và một ngọn đuốc cháy rực đi qua giữa các con vật đã bị xẻ đôi. Hôm đó, Đức Chúa lập giao ước với ông Áp-ram như sau: “Ta ban cho dòng dõi ngươi đất này, từ sông Ai-cập đến Sông Cả, tức sông Êu-phơ-rát.”-- St. 15:5-12;17-18

Đây là một bài đọc rất lạ đối với nhiều người... Đây là nghi thức gì? Nó có phải là điều gì đó giống với phương pháp chữa mụn cóc nổi tiếng của Huckleberry Finn: vung vẩy một con mèo chết quanh đầu trong một nghĩa địa vào nửa đêm?

Tuy nhiên, đối với những độc giả thời xưa, các hành động được mô tả trong đoạn này có ý nghĩa đối với họ. Những con vật mà Áp-ra-ham mang đến là “động vật thanh sạch”, tức là những con vật thích hợp để hiến tế hoặc dùng cho các nghi lễ thánh theo luật Kinh Thánh. Ông chẻ đôi chúng và đặt các mảnh đối diện nhau.

Lò lửa bốc khói và ngọn đuốc xuất hiện là biểu tượng của sự hiện diện của Thiên Chúa, Chúa xuất hiện, một thần hiện (theophany). Việc đi qua giữa các mảnh động vật có một ý nghĩa đã được thiết lập trong vùng Cận Đông cổ đại: ai đi qua giữa các mảnh động vật đang tuyên bố rằng: ”Nguyện tôi bị giết như những con vật này nếu tôi không giữ những cam kết của giao ước mà tôi đang lập.”

Bằng sự hiện diện của mình (biểu trưng qua nồi lửa và đuốc) đi giữa các con vật, Thiên Chúa đang nói với Áp-ra-ham: “Ta tự đặt trên mình một lời nguyền chết chóc nếu Ta không thực hiện những lời Ta hứa với ngươi lúc này.”

Việc Thiên Chúa có thể tự đặt lên mình một lời nguyền chết chóc là một mầu nhiệm vĩ đại, nhưng điều này gợi ra một số chủ đề trong Tân Ước, chẳng hạn như lời của Thánh Phaolô: “Đức Kitô đã cứu chuộc chúng ta khỏi sự nguyền rủa của Lề Luật bằng cách trở thành kẻ bị nguyền rủa thay cho chúng ta—vì có lời chép rằng: ‘Đáng nguyền rủa thay mọi kẻ bị treo trên cây gỗ.’” (Galát 3:13)

Giao ước là mối quan hệ gia đình được thiết lập giữa hai người không có quan hệ huyết thống thông qua lời thề.

Trong sách Sáng Thế chương 15, nghi thức đi qua giữa các con vật là một lời thề không lời (oath-ritual), giúp thiết lập một mối quan hệ gia đình giữa Thiên Chúa và Áp-ra-ham. Hầu hết các giao ước đều có những lời hứa cụ thể về cách hai bên sẽ đối xử với nhau như người trong gia đình. Lời hứa cụ thể trong giao ước này là Thiên Chúa (người Cha trong giao ước) sẽ ban cho Áp-ra-ham (người Con trong giao ước) toàn bộ đất Canaan.

Trong một phần của câu chuyện bị lược bỏ trong bài đọc thứ nhất, Thiên Chúa đã tiên báo về cuộc Xuất Hành khi Ngài di chuyển giữa các mảnh hiến tế:

“Ngươi phải biết rằng : dòng dõi ngươi sẽ trú ngụ trong một đất không phải của chúng. Chúng sẽ làm tôi người ta và người ta sẽ hành hạ chúng bốn trăm năm. Nhưng Ta sẽ xét xử dân tộc chúng phải làm tôi, và sau đó chúng sẽ ra đi với nhiều tài sản.” (Sáng Thế 15:13–14)

Thật đáng tiếc khi những câu này bị lược bỏ, bởi vì chúng làm rõ chủ đề Xuất Hành, chủ đề kết nối các bài đọc với nhau. Sự kiện thiết lập giao ước giữa Thiên Chúa và Áp-ra-ham trong Sáng Thế chương 15 chính là hình bóng báo trước về giao ước giữa Thiên Chúa và dân Israel tại núi Sinai (Xuất Hành 19–24).

Trong Sáng Thế Ký 15 và tại núi Sinai (Xuất Hành 19–20), sự hiện diện của Chúa được biểu lộ Híp-ri, từ “chớp sáng” và “đuốc” có cùng một nghĩa). Trong cả hai sự kiện, một giao ước được lập. Trong cả hai sự kiện, lời hứa của giao ước là đất Canaan (vùng đất Hứa). Trong cả hai sự kiện, động vật bị sát tế để long trọng hóa giao ước.

Bài đọc này cung cấp cho chúng ta bối cảnh nền tảng để hiểu về Xuất Hành và Lễ Vượt Qua. Những sự kiện này đã được Thiên Chúa chuẩn bị từ hàng trăm năm trước khi chúng xảy ra. Thật vậy, Lễ Vượt Qua và cuộc Xuất Hành chính là sự hoàn thành những lời hứa trong giao ước mà Thiên Chúa đã lập với Áp-ra-ham, tổ phụ của dân Israel, từ thuở rất lâu trước khi họ than khóc với Chúa trong cảnh nô lệ.

Xuất Hành và Lễ Vượt Qua là những chủ đề quan trọng trong Mùa Chay, khi chúng ta chuẩn bị để sống lại biến cố vượt qua Biển Đỏ trong Bí tích Rửa Tội, và Lễ Vượt Qua trong Bí tích Thánh Thể của Lễ Phục Sinh. -- Dr. John Bergsma, The Word of the Lord: Reflections on the Sunday Mass Readings for Year C

Share:

Thứ Ba, 4 tháng 3, 2025

Tại sao chúng ta cầu nguyện, ăn chay và bố thí trong Mùa Chay

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca (Luca 4:1-13)

Sau khi chịu phép rửa, Đức Giê-su được đầy Thánh Thần, từ sông Gio-đan trở về. Suốt bốn mươi ngày, Người được Thánh Thần dẫn đi trong hoang địa và chịu quỷ cám dỗ. Trong những ngày ấy, Người không ăn gì cả, và khi hết thời gian đó, thì Người thấy đói. Bấy giờ, quỷ nói với Người: “Nếu ông là Con Thiên Chúa thì truyền cho hòn đá này hoá bánh đi!” Nhưng Đức Giê-su đáp lại: “Đã có lời chép rằng: Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh.”...

------

Những cám dỗ này có phải là một thử thách thực sự cho Chúa Giê-su không? Tôi nghĩ là có, theo nghĩa trong bản tính nhân loại của Ngài, Chúa Giê-su có một khao khát tự nhiên để bày tỏ danh tính thật của mình, để mọi người tin Ngài là Con Thiên Chúa.

Nếu họ thấy Ngài lơ lửng trên không trung trên Núi Đền Thờ, họ sẽ tin. Họ sẽ nói rõ ràng, đây chính là Con Thiên Chúa, rõ ràng người này có quyền năng từ Thiên Chúa. Nhưng khi Ngài bị treo trên thập giá trên đồi Can-vê, đó không phải là điều họ nói. Lúc đó, họ sẽ nói: "Nếu ông là Con Thiên Chúa, hãy xuống khỏi thập giá đi!" cách cơ bản, đó chính là lời cám dỗ của Satan trong tường thuật này: “Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì hãy chứng minh điều đó đi.” Vậy chuyện gì đang diễn ra?

Trong từng mỗi cám dỗ, điều Chúa Giê-su đang làm trong hoang địa là Ngài chịu đựng những cám dỗ của Ađam đã trải qua và vượt thắng chúng. Khi Ađam đã thất bại trước dục vọng của xác thịt, Chúa Giê-su đã chiến thắng nó; khi Ađam đã gục ngã trước dục vọng của đôi mắt, thì Chúa Giê-su chiến thắng nó; khi Ađam kiêu ngạo, Chúa Giê-su đã khiêm nhường và vâng phục thánh ý Chúa Cha. Vậy nên, Ngài là Ađam mới, đang gỡ bỏ những hậu quả của sự sa ngã của Ađam cũ.

Và nếu bạn muốn hiểu thêm về điều này, hãy đọc Lu-ca chương 4, câu 1, câu chuyện về cám dỗ bắt đầu ngay sau Luca chương 3 câu 38, khi Luca kết thúc của gia phả Chúa Giê-su. Gia phả của Chúa Giê-su trong Phúc âm thánh Lu-ca không giống như của Mát-thêu. Mát-thêu bắt đầu với Áp-ra-ham và Đa-vít, rồi đi xuống đến Giu-se. Thay vì vậy, gia phả của Lu-ca bắt đầu với Giu-se và đi ngược về tận đến A-đam. Vậy nên, từ cuối cùng trước khi bắt đầu trình thuật về cám dỗ trong Phúc Âm Lu-ca là “con của Ađam, Ađam là con Thiên Chúa.”

Thánh sử Luca vừa nhắc đến Ađam, và giờ đây Chúa Giê-su đi vào hoang địa để chịu ba cơn cám dỗ, gánh chịu những cơn cám dỗ mà Ađam đã gặp phải, và cho thấy rằng Ngài đã chiến thắng. Đó là điều đang diễn ra trong những cơn cám dỗ của Chúa Giê-su trong hoang địa.

Điều xảy ra trong Mùa Chay, là chúng ta cũng phải lặp lại những cơn cám dỗ của Chúa Giê-su, nơi chính bản thân mình. Cũng như Chúa Giê-su đã trải qua 40 ngày trong hoang địa, chúng ta cũng bước vào.

Trong thời gian này, chúng ta được mời gọi làm ba việc: cầu nguyện cách chăm chỉ hơn, ăn chay nghiêm túc hơn, và bố thí nhiều hơn. Đó là lý do bài đọc của Thứ Tư Lễ Tro trích từ Mát-thêu chương 6:

- Khi cầu nguyện, hãy cầu nguyện cách kín đáo;
- Khi ăn chay – không là nếu anh em ăn chay – mà là khi anh em ăn chay, đừng cho mọi người biết;
- Khi bố thí, chớ có phô trương cho thiên hạ thấy.

Ba lời khuyên mà Chúa Giê-su đưa ra trong Bài Giảng trên Núi và trong bài đọc của Thứ Tư Lễ Tro liên kết chặt chẽ với ba cơn cám dỗ.

Vậy làm thế nào để chúng ta chiến thắng dục vọng xác thịt? Làm thế nào để chúng ta chống lại sự ham muốn khoái lạc của thân xác? Bằng cách chế ngự nó, bằng việc hãm mình ép xác, bằng cách tự nguyện thực hành việc ăn chay. Điều này rất quan trọng.

Chúa Giê-su giả định rằng các môn đệ của Ngài sẽ ăn chay, và Giáo Hội không chỉ kêu gọi chúng ta kiêng thịt vào các ngày thứ Sáu trong Mùa Chay, mà còn đọc lại lời Chúa Giê-su kêu gọi chúng ta ăn chay.

Ngày duy nhất mà chúng ta buộc phải ăn chay là Thứ Sáu Tuần Thánh, nhưng theo truyền thống từ xa xưa, Mùa Chay là một mùa của việc ăn chay. Vậy nên, dù bạn có ăn chay hay không trong suốt cả năm, trong Mùa Chay, việc đó cần được nâng cao cần có một cam kết rõ ràng về việc ăn chay. Không phải vì thức ăn là xấu, mà vì nó tốt, nhưng chúng ta quá bám víu vào nó.

Và để gầy dựng nhân đức tiết độ, thoát khỏi dục vọng của xác thịt, chúng ta ăn chay. Cũng như vậy, với dục vọng của con mắt. Nếu bạn có sự ham muốn không đúng đắn với của cải vật chất, hãy bố thí, hãy làm việc bác ái và bố thí trong Mùa Chay, không chỉ vào dịp Giáng Sinh mà cả trong Mùa Chay, để rèn luyện nhân đức từ bỏ của cải vật chất.

Cuối cùng, cầu nguyện giúp chúng ta gầy dựng nhân đức khiêm nhường. Bạn có kiêu ngạo không? Bạn có yêu bản thân mình thái quá không? Nếu bạn là con người, thì câu trả lời chắc chắn sẽ là "có". Vậy thì hãy cầu nguyện, gia tăng việc cầu nguyện, bởi vì trong cầu nguyện, chúng ta lớn lên trong sự khiêm nhường.

Đặc biệt, nếu bạn cố gắng cầu nguyện lâu hơn, bạn sẽ nhanh chóng nhận ra mình không biết phải làm gì. Dù ta có giỏi giang đến đâu nữa, thì trong lúc cầu nguyện, ta cũng chỉ giống như đứa trẻ sắp chìm trong hồ bơi cần Thiên Chúa thương giúp. Vì vậy, chúng ta cần phát triển nhân đức khiêm nhường, nhận ra rằng cầu nguyện là một ân sủng và chúng ta cần Chúa giúp đỡ để phát triển đời sống cầu nguyện.

Ba thực hành thiêng liêng truyền thống của Mùa Chay là: cầu nguyện, ăn chay, và bố thí. Vậy nên, đừng chỉ biến Mùa Chay thành thời gian để giảm cân hay kiêng ăn sô cô la. Chúa Giê-su không đến trần gian để chúng ta kiêng ăn sô cô la trong 40 ngày mỗi năm. Ngài đến để giúp chúng ta có thể vượt thắng ba xu hướng xấu của dục vọng, đã chiến thắng, và ban cho chúng ta ân sủng cũng như sức mạnh để làm điều tương tự. Đồng thời dạy chúng ta những phương pháp thực tiễn để đạt được điều đó: cầu nguyện, ăn chay, và bố thí hoặc làm việc bác ái.

Nếu bạn sống đời tu trì hoặc sống đời thánh hiến, bạn sẽ thực hành điều này một cách triệt để qua ba lời khấn: khó nghèo, khiết tịnh và vâng phục.

Share:

Tiêu đề

Blog Archive

Labels

Blog Archive