Trích từ sách Cuộc đời đáng sống của ĐTGM Fulton Sheen
Cuộc đời đáng sống hay nó là buồn tẻ và đơn điệu? Cuộc đời là đơn điệu nếu nó vô nghĩa cuộc đời không đơn điệu khi nó có một mục đích. Khi chúng ta không biết tại sao chúng ta lại ở đây, hay chúng ta đang đi đâu, thì cuộc sống đầy những thất vọng và bất hạnh. Khi không có mục đích, người ta chỉ lo họat động. Thay vì làm việc hướng đến một lý tưởng, họ thay đổi lý tưởng và gọi nó là “tiến triển”. Họ không biết mình đang đi về đâu, nhưng họ chắc chắn là đang trên đường đi. Cuộc đời giống như một radio; dường như không ai thích bắt một chương trình nhất định. Họ thích thay đổi liên tục.
Những ai không có mục đích cuối cùng cho cuộc đời sẽ không thể nói rằng họ đang tiến triển. Nếu không có điểm xác định, họ không thể nói họ đang tiến gần đến mục đích của họ hay không. Cuộc sống trong những hoàn cảnh này thì buồn chán. Một nhà điều khắc sau khi đục cắt khối đá cẩm thạch thì được hỏi: “Ông đang làm gì?” Ông trả lời: “Tôi không biết. Tôi không có dự định.”
Người ta sống 20, 30 hay thậm chí 50 năm mà không có mục đích. Không ngạc nhiên nếu họ thấy cuộc đời của mình buồn tẻ, mệt mỏi và phiền hà. Nếu là nông dân, họ trồng lúa mì tuần này, tuần sau nhổ lên và trồng lúa mạch, rồi bỏ lúa mạch mà trồng dưa hấu.
Cuối cùng mùa thu đến và họ chẳng thu hoạch được gì. Đó là sự vô nghĩa của cuộc sống làm cho nó trở nên chán ngắt và mệt mỏi Có người thay đổi triết lý cuộc đời của họ theo mỗi cuốn sách họ đọc. Họ có một túi tên đầy ắp nhưng không có mục tiêu để bắn Cuộc đời của họ trở nên chán chường. Sự chán ngán có thể dẫn đến nổi loạn. Họ sẽ bắn bất cứ cái gì. Cuộc nổi loạn này nảy sinh từ một cuộc đời không mục đích và vô nghĩa.
Một trường đại học nuôi hai chuồng chó để thí nghiệm. Một chuồng gồm những con chó không có bọ chét, chuồng kia thì chó có bọ chét. Các giáo sư thấy rằng những con chó có bọ chét thì bình thản hơn những con chó không có bọ chét, bởi vì chúng bận rộn với việc bắt bọ chét. Những con chó không có bọ chét thì cứ tru lên và sủa, chúng tạo ra nhiều vấn đề. Các nhà khoa học kết luận rằng sự kiểm soát sinh lý được hướng đến làm việc và tiêu hao năng lượng. Sự bồn chồn không yên của những con chó không có bọ chét là một loại điều tiết máy móc nhằm giữ cho cơ thể được tốt.
Trong lãnh vực cao hơn, năng lượng của con người được hướng đến việc tiêu hao cho một mục đích sau cùng. Nếu một con người thiếu mục đích này, người ấy sẽ phải trả giá bằng sự choáng váng, bồn chồn và chán chường. Người chán ngán nhất trong cuộc đời không phải là những người nghèo, mà là những người dư dả. Luân lý ở đây không phải là có những quấy rầy hay phiền muộn, nhưng là có điều gì đó để làm và sống cho, không phải cho ngày hôm nay và ngày mai, nhưng là mãi mãi.
Khi cuộc đời không có mục tiêu, không có đích điểm, không có lý tưởng, lẽ sống thì nó đầy tràn sự xoàng xĩnh và chán ngán. Nó trở nên chỉ có bề ngoài, mất đi nghị lực và sự bình an. Ở đâu mà người ta không có nguồn vui nội tâm, nhưng chỉ có sự đơn ái và tẻ nhạt, thì những người như thế nói rằng cuộc đời đã làm cho họ thất vọng. Không phải thế, bởi vì họ có một lối sống hư hỏng. Họ bào chữa bằng cách nói rằng: họ chán chường, vì họ không được yêu thương. Không phải thế. Họ chán ngán bởi vì họ đã không yêu thương, bởi vì họ đã từ chối yêu thương.
Nhiều người nghĩ rằng: khi chúng ta nói về hạnh phúc cao nhất của con người là kết hiệp với Thiên Chúa, mà Thiên Chúa như là một phần thưởng cho một cuộc sống tốt, như huy chương cho học sinh xuất sắc. Một huy chương vàng cuối năm học không nhất thiết liên hệ với việc học. Nhiều sinh viên học giỏi và đã không lãnh huy chương. Thiên Chúa và hạnh phúc Nước Trời không liên hệ với chúng ta theo cách đó. Đúng hơn, Thiên Chúa và thiên đàng liên hệ với nhau như việc bông hồng nở, như quả đào với cây đào, cụ thể đó là sự hoàn hảo thuộc bản chất của chúng ta, không có nó chúng ta bất toàn, với nó chúng ta được hạnh phúc.
Có những người ghét sự lặp lại; vì thế, làm việc hướng đến một mục đích lý tưởng là chán ngán. Không, hãy nhìn những người tràn đầy sức sống, họ yêu thích sự lặp lại. Hãy đặt một đứa bé lên đầu gối bạn, rồi cứ nâng nó lên và hạ xuống ba bốn lần, đứa trẻ sẽ nói: “Xin cứ làm thêm nữa.”
Bởi vì Thiên Chúa là sự sống viên mãn, tôi tưởng tượng mỗi sáng Thiên Chúa nói với Mặt trời: “Hãy làm lại lần nữa”; và mỗi buổi tối Ngài nói với mặt trăng và các ngôi sao: “Hãy làm lại lần nữa”; và mỗi mùa xuân Ngài nói với cây cúc: “Hãy làm lại lần nữa”.
Cuộc đời đáng sống khi chúng ta sống mỗi ngày để trở nên gần Thiên Chúa hơn. Khi bạn cầu nguyện, dâng các việc bạn làm để kết hiệp với Thiên Chúa, tiếp tục vui hưởng “nỗi hồi hộp của sự đơn điệu” và “hãy làm lại lần nữa”.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét