Bài trích sách Khải huyền của thánh Gio-an tông đồ (21,10-14;22-23)
10 Tôi là Gio-an, đang khi tôi xuất thần, thì một thiên thần đem tôi lên một ngọn núi cao hùng vĩ, và chỉ cho tôi thấy Thành Thánh, là Giê-ru-sa-lem, từ trời, từ nơi Thiên Chúa mà xuống, 11 chói lọi vinh quang Thiên Chúa. Thành rực sáng tựa đá quý tuyệt vời, như ngọc thạch trong suốt tựa pha lê. 12 Thành có tường rộng và cao, với mười hai cửa do mười hai thiên thần canh giữ, và trên các cửa có ghi tên mười hai chi tộc con cái Ít-ra-en. 13 Phía đông có ba cửa, phía bắc ba cửa, phía nam ba cửa và phía tây ba cửa. 14 Tường thành xây trên mười hai nền móng, trên đó có tên mười hai Tông Đồ của Con Chiên.
22 Trong thành, tôi không thấy có Đền Thờ, vì Đức Chúa, Thiên Chúa Toàn Năng, và Con Chiên là Đền Thờ của thành. 23 Thành chẳng cần mặt trời mặt trăng chiếu sáng, vì đã có vinh quang Thiên Chúa toả rạng, và Con Chiên là ngọn đèn chiếu soi.
-----
Đoạn sách Khải Huyền này có những hình ảnh rất lạ lùng. Một thành phố vĩ đại, sáng ngời, vinh hiển, bằng vàng rực rỡ từ trời xuống – từ Thiên Chúa. Chúng ta chưa từng thấy một thành phố nào từ trời rơi xuống như tuyết; các thành phố thường được dựng nên, như cây mọc lên từ đất. Chúng được làm từ vật chất trần gian. Nhưng thành phố này thì khác. Kiến trúc sư và đấng xây dựng thành phố này chính là Thiên Chúa. Vậy thành phố đó là gì?
Đó chính là thành của Thiên Chúa. Nhưng không chỉ là một tập hợp các tòa nhà. Thánh Augustinô – người đã viết một tác phẩm kinh điển về Giáo Hội trong dòng lịch sử – đã đặt tên cho tác phẩm đó là Thành của Thiên Chúa. Ngài định nghĩa “thành” là một cộng đoàn con người, không chỉ là một nơi chốn hay công trình vật chất, và là một dân tộc được hiệp nhất bởi tình yêu – bởi việc cùng yêu một điều gì đó. Đối với Giáo Hội, điều ấy chính là Đức Kitô.
Vì vậy, “thành của Thiên Chúa” là một hình ảnh mô tả Giáo Hội. Hai hình ảnh khác từ thời hiện đại là: “Nhiệm Thể của Đức Kitô” theo Thông điệp nổi tiếng của Đức Giáo Hoàng Piô XII, và “Dân Chúa” theo Công đồng Vaticanô II.
Con người vừa hữu hình vừa vô hình, vì có cả thân xác và linh hồn. Cũng vậy, Giáo Hội vừa là thực tại hữu hình vừa là vô hình.
Giáo Hội vô hình vì được tạo thành bởi tình yêu – bởi tình yêu dành cho Đức Kitô. Giáo Hội hữu hình vì là Thân Thể của Đức Kitô. Giáo Hội không chỉ là một thực thể thiêng liêng, cũng không đơn thuần là tổ chức vật chất; nhưng là cả hai.
Bạn cũng như vậy. Bạn là một con người, vừa là thể xác vừa là linh hồn. Đó không phải là hai thực thể tách biệt, mà là hai chiều kích của cùng một con người. Bạn không “có một thân xác” như có một căn nhà hay chiếc xe – bạn là một thân xác. Và bạn cũng là một linh hồn, không phải bạn “có một linh hồn”. Bạn không tự gọi mình là “chúng tôi” mà là “tôi”.
Cũng như bạn và thân xác bạn là một, thì Đức Kitô và Thân Thể của Ngài, là Giáo Hội cũng là một. Vì thế, Giáo Hội và Đức Kitô là một thực tại duy nhất. Thành thánh mà thánh Gioan thấy từ trời xuống chính là Đức Kitô! Ngay từ bây giờ, dù còn bất toàn, chúng ta đã sống trong Ngài; và khi Ngài trở lại trong ngày tận thế, chúng ta sẽ sống trong Ngài cách trọn vẹn.
Chúng ta sống trong Đức Kitô không chỉ theo cách cá nhân, nhưng là cùng nhau trong cộng đoàn. Không phải mỗi người tìm đến Đức Kitô rồi sau đó mới hình thành nên Giáo Hội – đó là cách nghĩ của Tin Lành. Chúng ta vào trong Đức Kitô bằng việc được rửa tội vào Thân Thể của Ngài là Giáo Hội. Giáo Hội không đơn thuần là một tổ chức hữu hình nhân loại; Giáo Hội là Thân Thể vô hình nhưng là thân thể thật của Đức Kitô. Không phải là một tổ chức, mà là một thực thể sống động thiêng liêng. Chúng ta là những tế bào sống trong Thân Thể ấy. Chúa Kitô và Thân Thể của Ngài, tức là Giáo Hội, là một thực tại duy nhất, cũng như bạn và thân thể của bạn là một thực tại duy nhất.
Đức Kitô là gì đối với Giáo Hội, thì linh hồn bạn là vậy cho thân xác bạn. Linh hồn bạn không phải là một “bóng ma”, và thân xác bạn không phải là “ngôi nhà ma ám”. Linh hồn bạn và thân xác bạn là một. Đức Kitô và Giáo Hội cũng vậy – là một.
Thánh Jeanne d’Arc từng được Chúa hiện ra. Khi bị các chức sắc trong Giáo Hội tra hỏi và tố cáo là chống đối Giáo Hội vì bất đồng với họ, thánh nữ trả lời bằng sự đơn sơ thánh thiện: “Về Chúa Giêsu và Giáo Hội, con chỉ biết rằng hai điều ấy là một. Chúng ta không nên làm cho sự việc trở nên phức tạp.”
Thành thánh mà thánh Gioan thấy có mười hai cổng với mười hai thiên thần, và mười hai nền tảng. Đó là biểu tượng cho mười hai chi tộc Israel và mười hai Tông Đồ của Chúa Giêsu. Các giám mục ngày nay là những người kế vị của các Tông Đồ. Số mười hai cũng được phản ánh trong hệ thống bồi thẩm đoàn, khi người ta trao quyền quyết định những vấn đề nghiêm trọng cho mười hai người thường dân (của nước Mỹ).
Thành có bốn cổng quay về bốn hướng: đông, tây, nam, bắc – để biểu tượng cho việc quy tụ toàn thể nhân loại. Đó là ý nghĩa của từ “Công giáo” – nghĩa là phổ quát, toàn cầu. Giáo Hội không phân biệt chủng tộc hay quốc gia, nhưng chỉ phân biệt giữa thiện và ác, ánh sáng và bóng tối, Đức Kitô và phản Kitô. Như Solzhenitsyn đã nói:
“Đường ranh giữa thiện và ác không nằm giữa các dân tộc hay chính phủ, mà chạy xuyên qua trái tim của mỗi con người.”
Chi tiết cuối cùng gây bất ngờ: trong thành không có đền thờ. Tại sao? Vì thành ấy chính là Giáo Hội. Bởi vì thành này chính là Giáo Hội. Khi nhìn từ quan điểm của thiên đàng và thành thánh, Giáo Hội lớn hơn cả thế gian. Chúng ta thường thấy Giáo Hội như một sự gì nhỏ bé bị bao quanh bởi nhiều thứ khác – những điều trần tục – trong một thế giới bao la. Nhưng thay vì xem Giáo Hội như một phần nằm trong thế gian, thị kiến của Gioan lại thấy thế gian là một phần nằm trong Giáo Hội. Giáo Hội lớn hơn những gì ta thấy; Bên trong Giáo Hội lớn hơn so với bên ngoài. Về mặt thể lý, nó nhỏ hơn thế gian; nhưng về mặt thiêng liêng, nó lớn hơn rất nhiều. Nó thậm chí còn lớn hơn tất cả các thiên hà, bởi vì các thiên hà không có linh hồn, chỉ có thân xác, trong khi Giáo Hội có cả hai.
Giáo Hội giống như một chuồng bò nhỏ ở Bê-lem cách đây hai ngàn năm, hoặc như cung lòng của Mẹ Maria, nơi từng chứa đựng Đấng đã tạo dựng cả vũ trụ. Giáo Hội lớn hơn ở bên trong so với bên ngoài. Và bạn cũng giống như vậy: bạn cũng lớn hơn ở bên trong so với bên ngoài; linh hồn bạn lớn hơn thân xác bạn. Linh hồn bạn chứa đựng thân xác bạn, chứ không phải ngược lại. Linh hồn bạn không bị giới hạn trong thân xác. Não bộ bạn nằm trong thân xác, nhưng linh hồn bạn không phải là não bộ. Linh hồn bạn là sự sống của toàn bộ thân xác bạn, bao gồm cả não bộ. Linh hồn bạn giống như ý nghĩa của một vở kịch, còn thân xác bạn giống như sân khấu vật lý của vở kịch ấy. Về mặt thể lý, vở kịch bị giới hạn bởi sân khấu; nhưng về mặt thiêng liêng, sân khấu lại nằm trong vở kịch – nó là một chiều kích của vở kịch đó.
Trong thành thánh không có đền thờ hay ánh sáng mặt trời, vì cả hai chỉ là dấu chỉ tạm thời, là món khai vị cho bàn tiệc chính đã được dọn ra. Thánh Gioan viết:
“Thành chẳng cần mặt trời hay mặt trăng chiếu sáng, vì vinh quang Thiên Chúa là ánh sáng cho thành, và đèn của thành là Chiên Con.”
Mọi sự tốt lành, chân thật và đẹp đẽ trong thế gian này chỉ là dấu chỉ báo trước, là manh mối, là lời gợi mở cho điều thật sự lớn lao hơn đang đến.
Và điều đó là gì? Chúng ta chưa biết rõ. Nhưng chúng ta biết chắc rằng nó sẽ hơn – chứ không phải kém. Chúng ta biết về thế giới tương lai cũng như một đứa bé trong bụng mẹ biết về thế giới này vậy.
Kinh Thánh mô tả thiên đàng thế này: “Điều mắt chẳng hề thấy, tai chẳng hề nghe, lòng người không hề nghĩ tới, đó lại là điều Thiên Chúa đã dọn sẵn cho những ai mến yêu Người. Thiên Chúa đã mặc khải cho chúng ta qua Chúa Thánh Thần” (1 Cr 2,9–10). -- Dr. Peter Kreeft, Food for the Soul: Reflections on the Mass Readings (Cycle C)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét