Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2025

Thiên Chúa không ngừng theo đuổi: Con ơi, hãy về với Ta

Một người phụ nữ từng viết thư cho tôi về người anh trai của cô, nói rằng anh ta đang hấp hối trong bệnh viện và đã không lãnh nhận bí tích nào khoảng ba mươi năm. Cô nói không chỉ là một người tội lỗi, anh còn là một người xấu xa. Có sự khác biệt giữa người xấu và người ác. Người xấu có thể trộm cắp; người xấu có thể giết người. Nhưng một người ác có thể không làm những điều đó, mà lại tìm cách hủy diệt sự thiện nơi người khác. Người đàn ông này là một kẻ như thế. Anh ta đã làm nhiều điều để làm băng hoại giới trẻ và phát tán đủ loại tài liệu đồi bại nhằm phá hủy đức tin và đạo đức.

Người em gái của anh ấy viết: “Khoảng hai mươi linh mục đã đến gặp anh ấy, nhưng anh đều đuổi họ ra khỏi phòng bệnh. Cha có thể gặp anh ấy không?” Tôi trở thành Sheen, “giải pháp cuối cùng.”

Tối hôm đó tôi đến thăm ông ấy, và chỉ ở lại khoảng năm giây vì tôi biết mình cũng sẽ không khá hơn ai. Nhưng thay vì bỏ cuộc, tôi quyết định trở lại – không chỉ một lần, mà là bốn mươi lần. Suốt bốn mươi đêm liền tôi đến thăm người đàn ông này. Đêm thứ hai tôi ở lại khoảng mười đến mười lăm giây, rồi mỗi đêm tăng thêm năm đến mười giây, và đến cuối tháng, tôi đã có thể ở bên ông ta mười đến mười lăm phút. Nhưng tôi chưa bao giờ nhắc đến chuyện đời sống thiêng liêng của ông ấy—cho đến đêm thứ bốn mươi.

Đêm thứ bốn mươi, tôi mang theo Mình Thánh Chúa và Dầu Thánh, và tôi nói với ông: “William, anh sẽ qua đời đêm nay.”

Ông ấy nói: “Tôi biết.”

Ông đang chết vì ung thư, nhưng là ung thư mặt, một trong những nỗi đau thể xác và tinh thần khủng khiếp nhất mà bạn có thể tưởng tượng.

Tôi nói: “Tôi chắc rằng anh muốn làm hòa với Chúa đêm nay.”

Ông ta đáp: “Tôi không muốn! Hãy cút đi!”

Tôi nói: “Tôi không đến đây một mình.”

Ông hỏi: “Ai đi với ông?”

Tôi nói: “Tôi mang theo Chúa đây. Anh cũng muốn Ngài đi ra sao?”

Ông không nói lời nào. Thế là tôi quỳ bên cạnh giường ông khoảng mười lăm phút, vì tôi mang theo Mình Thánh Chúa. Tôi hứa với Chúa rằng nếu người đàn ông này tỏ dấu hiệu ăn năn trước khi chết, tôi sẽ xây một nhà nguyện ở miền Nam nước Mỹ cho người nghèo, một nhà nguyện trị giá 3.500 đô la. Không phải nhà nguyện lớn, nhưng đó là khoản tiền rất lớn đối với tôi.

Sau lời cầu nguyện, tôi lại nói: “William, tôi chắc rằng anh muốn làm hòa với Chúa trước khi chết.”

Ông ấy đáp: “Tôi không muốn! Cút khỏi đây!”

Rồi ông bắt đầu la hét gọi y tá. Để ông không la hét nữa, tôi chạy ra cửa như thể tôi sẽ rời ông, rồi nhanh chóng quay lại, áp mặt mình xuống gần mặt ông trên gối và nói: “Chỉ một điều thôi, William. Trước khi anh chết đêm nay, hãy hứa với tôi rằng anh sẽ nói, ‘Lạy Chúa Giêsu, xin thương xót con.’”

Ông ấy nói: “Tôi sẽ không! Cút ra khỏi đây!”

Tôi phải rời nơi đó. Tôi nói với y tá rằng nếu ông ấy cần tôi trong đêm, cứ gọi. Khoảng bốn giờ sáng, y tá gọi cho tôi và nói, “Ông ấy vừa mất.”

Tôi hỏi, “Ông ấy mất như thế nào?”

Bà ấy nói, “Khoảng một phút sau khi cha ra khỏi đó, ông ấy bắt đầu nói, ‘Lạy Chúa Giêsu, xin thương xót con,’ và không ngừng nói câu đó cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.”

Bạn thấy đấy, tôi không hề có chút ảnh hưởng nào trên linh hồn ông ấy. Đây là một cuộc viếng thăm từ Thiên Chúa – một cuộc xâm nhập thần linh từ bên ngoài. Dù một người còn giữ đức tin hay không, điều ấy không làm giới hạn quyền năng của Thiên Chúa. Luôn luôn có khả thể cho một cuộc can thiệp nhiệm mầu từ Thiên Chúa.

Hồng ân đó thường đến nhẹ nhàng như một làn gió, đến nỗi con người không nhận ra – thậm chí còn khước từ. Hãy nhớ lại Thánh Âu-tinh: ơn hoán cải đến với ngài qua tiếng hát vô tình của một đứa trẻ khi ngài đang lạc lối giữa cuộc đời hoang đàng. Sau đó, vị tiến sĩ Hội Thánh đã viết nên những lời bất hủ:

“Lạy Chúa, Chúa đã dựng nên con cho Chúa và tâm hồn con luôn khắc khoải cho đến khi được yên nghỉ trong Chúa” (Tự thuật I, 1, 1).

Charles de Foucauld, một kẻ trăng hoa khét tiếng, từng sống buông thả giữa những cuộc phiêu lưu xa hoa, lại tìm thấy ánh sáng ân sủng dưới bầu trời sa mạc Sahara. Nơi ấy, giữa đêm tĩnh mịch, ông chịu đựng điều mà nhà thơ Francis Thompson gọi là “sự tra vấn không ngượng ngùng của mỗi ngôi sao.” Chính tại đó, ân sủng chạm đến ông. Ông trở lại, trở nên linh mục, sống giữa những người Hồi giáo nơi hoang địa, và cuối cùng, hiến dâng mạng sống như một vị tử đạo. -- ĐTGM Fulton Sheen, Your Life Is Worth Living

Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Tiêu đề

Blog Archive

Labels

Blog Archive