Thứ Năm, 30 tháng 1, 2025

Điều răn thứ IV: Thảo kính cha mẹ

“Những bậc làm cha mẹ đừng làm cho con cái bực tức, kẻo chúng ngã lòng” (Côlôsê 3:20).

Ba điều răn đầu tiên nói về bổn phận của chúng ta đối với Thiên Chúa, và sáu điều răn cuối cùng nói về bổn phận của chúng ta đối với tha nhân. Ở giữa là Điều răn thứ tư: "Hãy thảo kính cha mẹ ngươi", vì đó là mối liên kết giữa Thiên Chúa và con người. Sự công bằng mà chúng ta nợ cha mẹ rất gần với sự công bằng mà chúng ta nợ Thiên Chúa và liên quan đến sự công bằng mà chúng ta nợ tha nhân. Sau Thiên Chúa, chính cha mẹ đã ban cho chúng ta sự sống, và Điều răn thứ tư này chính là điều răn bảo đảm tương lai cho nền văn minh của chúng ta.

Napoléon từng được hỏi về thời điểm giáo dục một đứa trẻ bắt đầu. Ông trả lời: “Hai mươi năm trước khi đứa trẻ được sinh ra – trong quá trình người mẹ được giáo dục.” Điều này đúng vì cha mẹ thay mặt Thiên Chúa trong gia đình. Một đứa trẻ giống như một khối đất sét trong tay cha mẹ, những người mà sẽ quyết định tương lai của chúng. Khi một đứa trẻ chào đời, đã có một triều thiên chờ sẵn em trên Thiên Đàng, và khốn thay cho những bậc cha mẹ không hoàn thành mục đích cao thượng ấy và làm hỏng ơn gọi [làm con Chúa] của đứa trẻ. Một trong những nguy hiểm nghiêm trọng nhất đối với trẻ em chính là tấm gương của cha mẹ. Sự suy thoái đạo đức bắt đầu từ trong gia đình. Sự suy thoái của cha mẹ sẽ trở thành sự suy thoái của con cái, và luật thiêng liêng về vấn đề này đã được bày tỏ rõ ràng trong Kinh Thánh. Trong thư gửi tín hữu Cô-lô-sê, chúng ta đọc về mối quan hệ mà con cái nên có với cha mẹ, và sau đó là mối quan hệ mà cha mẹ nên có với con cái.

Con cái phải vâng lời cha mẹ trong mọi sự; đó là dấu chỉ xinh đẹp của việc phụng sự Chúa và vâng lời chính Chúa. Cha mẹ không được khiến con cái tức giận hoặc làm tổn thương tinh thần của chúng. Sự dịu dàng của cha mẹ phải phản ánh lòng thương xót của Thiên Chúa đối với hết thảy chúng ta.

Một bài học tuyệt vời về sự vâng phục được thể hiện trong cuộc đời của Hài Nhi Thánh tại Nazareth. Không có bằng chứng nào cho thấy Ngài chỉ trao cho Đức Maria và Thánh Giuse quyền để ra lệnh trên danh nghĩa chứ không thực. Kinh Thánh nói rằng Ngài đã sống dưới sự vâng phục của họ. Hãy tưởng tượng, Thiên Chúa vâng phục con người! Thiên Chúa, Đấng mà trước mặt Ngài các thiên thần, quyền năng và thế lực phải run sợ, lại vâng phục Đức Maria và Thánh Giuse vì tình yêu dành cho Mẹ Maria. Đây là hai phép lạ vĩ đại về sự khiêm nhường và tôn vinh: Thiên Chúa làm người vâng phục một người phụ nữ, và một người phụ nữ có quyền truyền lệnh cho Thiên Chúa làm người. Chính việc Ngài vâng phục Mẹ Maria đã trao cho Mẹ quyền lực và sự vâng phục kéo dài suốt ba mươi năm. -- ĐTGM Fulton Sheen, Your Life Is Worth Living

Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Tiêu đề

Blog Archive

Labels

Blog Archive