Thứ Năm, 3 tháng 2, 2022

Đức Khiêm nhường

Nguyên nhân chính khiến người ta không có hạnh phúc là tính ích kỷ. Kẻ tự cho mình là quan trọng bằng cách khoe khoang thì người ấy cho thấy mình là loại người chẳng có giá trị gì. Tính kiêu ngạo là một nỗ lực gây ra ấn tượng về những gì thực ra chúng ta không có.

Người ta sẽ hạnh phúc hơn nếu thay vì ca ngợi cái tôi của mình thì biết đưa cái tôi ấy về số không. Lúc đó, họ sẽ gặp được sự vô biên nhờ vào tính khiêm nhường. Khiêm nhường là nhìn nhận sự thật về bản thân. Một người cao 1,9 mét mà nói: “Tôi chỉ cao 1,7 mét thôi” thì chẳng khiêm nhường thật. Một nhà văn giỏi sẽ chẳng khiêm tốn gì khi nói: “Tôi là một nhà văn bất tài.” Những lời như thế chỉ nhằm mục đích từ chối để được khen ngợi nhiều hơn. Tốt hơn nên nói: “Vâng, bất cứ tài năng nào tôi có được đều là hồng ân của Chúa và tôi cảm tạ Ngài về điều đó.” Nhà càng cao thì nền móng phải càng sâu. Muốn tiến lên về mặt tâm linh thì càng phải khiêm nhường hơn nữa. Thánh Gioan nói: “Tôi phải nhỏ đi còn Ngài phải lớn lên.”

Cái ly phải rỗng thì mới được đổ đầy nước. Chỉ khi nào cái tôi nhỏ đi thì Thiên Chúa mới có thể đổ vào hồng ân của Ngài được. Cái tôi đầy tràn thì tình yêu Chúa và tha nhân không vào được nữa.

Một người bị quỉ nhập được mang đến cho một vị ẩn sĩ. Khi vị ẩn sĩ truyền cho quỉ bỏ đi, nó hỏi ngài: “Đâu là sự khác biệt giữa chiên và dê trong ngày Chúa phán xét?” Vị ẩn sĩ trả lời: “Tôi là một trong những con dê.” Quỉ đáp lại: “Vì sự khiêm nhường của ngài, tôi xin rời khỏi người này.”

Người khiêm nhường chú tâm đến lỗi lầm của mình, chứ không để ý đến lỗi lầm của người khác. Người ấy chỉ thấy nơi tha nhân những gì tốt đẹp. Ngược lại người kiêu căng luôn phàn nàn về mọi người và tin rằng anh ta bị xử tệ, hoặc không được đối xử cho xứng đáng. Khi bị xử tệ, người khiêm nhường không phàn nàn vì anh ta biết mình còn đáng bị xử tệ hơn thế.

Người luôn kiêu ngạo về trí thông minh, về tài năng hay ảnh hưởng của mình mà chẳng bao giờ cảm tạ Chúa về những điều ấy, thì anh ta là một tên cướp. Anh ta đã nhận lấy những quà tặng của Chúa mà không nhận biết Đấng trao tặng. Những bông lúa mang nhiều hạt nhất luôn trĩu xuống thấp nhất. Người khiêm nhường không bao giờ ngã lòng, còn người kiêu ngạo thường rơi vào tuyệt vọng. Người khiêm nhường luôn có Chúa để cầu xin, còn người kiêu ngạo chỉ có cái tôi của mình, một cái tôi thường dễ bị sụp đổ.

Lời nguyện xin khiêm nhường đẹp nhất là lời kinh của thánh Phanxicô: “Lạy Chúa, xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa. Để con đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem tin kính vào nơi nguy nan, đem trông cậy vào nơi thất vọng...”

Trích từ Cuộc đời đáng sống của ĐTGM Fulton Sheen

Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét