Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2024

Chúa thích nghe chúng ta hát lời ca tụng những kỳ công của Ngài

Tác giả Thánh vịnh viết: “Hát lên mừng Chúa một bài ca mới, vì Người đã thực hiện bao kỳ công”. Những gì Chúa đã làm thật là kỳ diệu. Ngài đã tạo dựng toàn bộ vũ trụ từ hư không. Ngài đã tạo ra loài người theo giống hình ảnh của Ngài, có lý trí và ý chí tự do (free will). Ngài đã thực hiện nhiều việc vĩ đại cho chúng ta; Ngài sai các ngôn sứ đến với chúng ta. Trên hết mọi sự, Ngài đã sai Con Một đến với chúng ta, là người như chúng ta cũng không ngừng là Thiên Chúa, sống một cuộc sống hoàn hảo và chết một cái chết hoàn hảo để cứu chúng ta khỏi tội lỗi của chính mình. Ngài chiến thắng sự chết, phục sinh và lên trời. Ngài sẽ trở lại trong tương lai để thiết lập một công cuộc sáng tạo mới với vẻ đẹp, sự tốt lành và niềm vui không thể tưởng được. Đây không chỉ là một chuỗi những sự thật vĩ đại: nó là một chuỗi những hành động vĩ đại, những sự kiện vĩ đại; đó là tin mừng. Trên thực tế, là tin mừng vĩ đại nhất từ trước đến nay, những việc làm vĩ đại nhất từng được thực hiện, câu chuyện vĩ đại nhất từng được kể.

Vậy chúng ta phản ứng thế nào trước những việc Chúa đã làm?

Câu trả lời không nói với chúng ta sự gì về việc Chúa làm, nhưng tất cả mọi sự về bản thân ta. Nếu chúng ta phản ứng về chiến tranh hoặc một đại dịch bằng niềm vui, hoặc nếu chúng ta phản ứng với chiến tranh kết thúc hoặc đại dịch đã chấm dứt với nỗi buồn, thì chúng ta đang là kẻ điên rồ về mặt đạo đức. Nhưng dù chúng ta có thay đổi thế nào, sự thật vẫn không hề thay đổi; khi chúng ta trở nên điên loạn về mặt đạo đức, chiến tranh và bệnh tật không trở nên ít xấu xa hơn, hòa bình và sự chữa lành không trở nên kém tốt đẹp hơn. Nếu chúng ta phản ứng với tin xấu theo cùng cách phản ứng như khi chúng ta phản ứng với tin tốt thì chúng ta thực sự đã chết về mặt tâm linh. Nếu chúng ta phản ứng với những tin mừng nhỏ bé của mình với niềm đam mê mạnh mẽ hơn là phản ứng với tin mừng long trời lở đất của Phúc Âm (*người dịch: điều đó thực sự đã xảy ra nha bạn: động đất và người chết ra khỏi mồ khi Chúa chết trên cây thánh giá), nếu chúng ta quan tâm đến việc đội thể thao yêu thích của chúng ta giành chức vô địch hơn là quan tâm đến việc Chúa cứu chúng ta khỏi địa ngục và ban cho chúng ta một vé lên thiên đường, điều đó chứng tỏ điều gì? Nó chứng tỏ rằng chúng ta tội lỗi và ích kỷ nhưng lại cực kỳ ngu ngốc, nông cạn một cách ngoạn mục, ngớ ngẩn một cách siêu nhiên.

Một vị thánh vĩ đại như vua Đa-vít, tác giả của Thánh vịnh không phải là người ngu ngốc, nông cạn hay ngớ ngẩn. Vậy ông phản ứng thế nào trước tin vui hết sức kinh ngạc là Thiên Chúa, Đấng toàn năng, rất mực khôn ngoan, Đấng chí thánh của toàn vũ trụ yêu thương ông, quan tâm đến ông và thực hiện hàng loạt hành động đáng chú ý nhất cho anh ta?

Vua Đavít hát. Và ông cũng kêu gọi chúng ta hãy ca hát.

Lời Chúa không mời chúng ta biểu diễn mà chỉ mời chúng ta ca hát. Lời ấy không bảo chúng ta “Hãy hát thật hoàn hảo,” hay thậm chí là “Hát đúng phím,” mà chỉ đơn giản là “Hát!” Lời Chúa mời gọi chúng ta “Hãy vui vẻ tung hô Chúa , hỡi toàn thể địa cầu” (Thánh vịnh 100:1). Nếu bạn có miệng, bạn có thể làm được điều đó. Chúa đã cho bạn một cái miệng không chỉ để ăn, không chỉ để nói mà còn để ca hát.

Nếu bạn cảm thấy xấu hổ khi nghe giọng nói của chính mình, đó không phải là lý do, bởi vì hơn một nửa số người đến nhà thờ cũng cảm thấy giống như bạn. Chúa có thể lắng nghe các thiên thần của Ngài bất cứ lúc nào Ngài muốn và họ có thể hát hay hơn bất kỳ ai trong chúng ta, vì vậy Ngài không cần sự hoàn hảo về âm nhạc của chúng ta; nhưng có một điều Ngài vô cùng mong muốn, và là điều Ngài không thể tự mình trao tặng hay làm tất cả: Ngài muốn chúng ta tự do trao ban cho Ngài tình yêu của trái tim chúng ta. Ca hát là thể hiện tình yêu đó. -- Dr. Peter Kreeft, Food for the Soul: Reflections on the Mass Readings (Cycle B)

Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét