Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2024

Hai chiều kích của đức tin

Bài trích sách Công vụ Tông Đồ (3:13–15, 17–19)

Hôm ấy, ông Phê-rô lên tiếng nói với dân chúng rằng : “Thưa đồng bào Ít-ra-en, Thiên Chúa của các tổ phụ Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp, Thiên Chúa của cha ông chúng ta, đã tôn vinh Tôi Trung của Người là Đức Giê-su, Đấng mà chính anh em đã nộp và chối bỏ trước mặt quan Phi-la-tô, dù quan ấy xét là phải tha. Anh em đã chối bỏ Đấng Thánh và Đấng Công Chính, mà lại xin ân xá cho một tên sát nhân. Anh em đã giết Đấng khơi nguồn sự sống, nhưng Thiên Chúa đã làm cho Người trỗi dậy từ cõi chết: về điều này, chúng tôi xin làm chứng.

“Thưa anh em, giờ đây tôi biết anh em đã hành động vì không hiểu biết, cũng như các thủ lãnh của anh em. Nhưng, như vậy là Thiên Chúa đã thực hiện những điều Người dùng miệng tất cả các ngôn sứ mà báo trước, đó là : Đấng Ki-tô của Người phải chịu khổ hình. Vậy anh em hãy sám hối và trở lại cùng Thiên Chúa, để Người xoá bỏ tội lỗi cho anh em.”

------

Bài đọc thứ nhất hôm nay trích từ bài giảng đầu tiên của vị giáo hoàng đầu tiên, Thánh Phêrô. Bài đọc chứa đựng một khuôn mẫu mà chúng ta thấy được lặp đi lặp lại trong các bài giảng, lời khích lệ, tín điều và thông điệp của giáo hoàng mãi mãi về sau. Nó có hai phần: sự thật khách quan và phản ứng cá nhân, chủ quan của chúng ta.

Phần thứ nhất, phần khách quan, bao gồm ba sự kiện thiết yếu: sự thật về Thiên Chúa, sự thật về Chúa Kitô, và sự thật về chính chúng ta…

Đức tin có hai chiều kích này, và cả hai đều tuyệt đối cần thiết: chủ quan và khách quan, cá nhân và không có tính cá nhân.

Cá nhân chúng ta tin Đức Kitô là người thật; chúng ta yêu Ngài và tin tưởng vào Ngài. Nhưng chúng ta cũng tin vào những sự thật khách quan về Ngài: rằng Ngài là Thiên Chúa cách trọn vẹn, và Ngài cũng hoàn toàn là người, rằng Ngài đã sống, chết và phục sinh để cứu chúng ta khỏi tội lỗi, khỏi cái chết và địa ngục.

Cả phần chủ quan và khách quan đều cần thiết. Nếu chúng ta chỉ tin những sự thật khách quan về Ngài mà không đích thân tin vào Ngài, tin tưởng Ngài, đặt hy vọng nơi Ngài và yêu mến Ngài, thì chúng ta chẳng hơn gì ma quỷ, kẻ cũng đủ thông minh để biết những sự thật này về Ngài nhưng không tin tưởng Ngài, không đặt niềm hy vọng hoặc yêu mến Chúa.

Chiều kích khách quan của đức tin mà không có chiều kích chủ quan cá nhân thì không đủ. Nhưng chiều kích chủ quan mà không có chiều kích khách quan thì cũng thế.

Nếu chúng ta yêu mến Ngài cách cá vị, tin cậy Ngài nhưng lại phủ nhận rằng Ngài là Thiên Chúa, thì Ngài không còn là Đấng Cứu Rỗi của chúng ta nữa, bởi vì không một con người nào, dù thánh thiện và khôn ngoan đến đâu, có thể cứu chúng ta khỏi tội lỗi và mở của thiên đàng cho chúng ta. Chỉ có Thiên Chúa mới có thể làm điều đó. Và nếu chúng ta yêu mến Ngài nhưng phủ nhận rằng Ngài là con người, thì một lần nữa Ngài không thể là Đấng Cứu Rỗi cho bản tính nhân loại chúng ta. Nếu Ngài không vừa là Thiên Chúa vừa là người, thì Ngài không thể thu hẹp khoảng cách giữa Thiên Chúa và con người.

Và nếu chúng ta phủ nhận sự thật khách quan rằng chúng ta là những kẻ tội lỗi, rằng chúng ta cần một trái tim mới, một cuộc phẫu thuật ghép tim, thì chúng ta sẽ không có được trái tim mới đó, bởi vì Thiên Chúa đòi hỏi sự đồng ý cho cuộc phẫu thuật trái tim thánh thiêng của Người, bởi vì Thiên Chúa là tình yêu, và tình yêu luôn kêu gọi sự tự do, sự lựa chọn tự do, không áp đặt quyền lực hay ép buộc. Vì vậy, cả sự thật khách quan lẫn phản ứng chủ quan của chúng ta về Chúa đều cần thiết cho sự cứu rỗi của chúng ta. -- Dr. Peter Kreeft, Food For The Soul -- Reflections for Mass Readings, Cycle A

Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Blog Archive

Blog Archive