Mới tuần trước, tôi ở Tu viện St. Joseph ở Covington, LA, không xa New Orleans. Tôi đến đó với khoảng ba mươi vị tu viện trưởng của Dòng Benedictine từ khắp nước Mỹ tụ họp cho vài ngày thinh lặng và tĩnh tâm.
Trên các bức tường của nhà thờ tu viện và tòa nhà của tu viện Thánh Giuse là những bức tranh tuyệt vời do cha Gregory de Wit thực hiện. Cha Gregory de Wit, một tu sĩ tại tu viện Mont César ở Bỉ, người đã phục vụ nhiều năm tại St. Meinrad, Indiana và St. Joseph's trước khi Ngài qua đời vào năm 1978.
Tôi từ lâu đã ngưỡng mộ nghệ thuật rất riêng biệt, khác thường, là kết quả của việc suy niệm cách sâu sắc về thần học. Phần mái của nhà thờ tu viện, de Wit đã khắc họa một dãy các thiên thần có những đôi cánh tuyệt đẹp đang lơ lửng trên những hình ảnh của bảy mối tội đầu., truyền đạt một chân lý sâu sắc: đó là việc thờ phượng Thiên Chúa sẽ giúp chúng ta thoát khắc phục tình trạng rối loạn chức năng tâm linh của chúng ta . Nhưng điểm mới lạ trong các bức vẽ của de Wit là một tội nguy hiểm thứ tám đã được thêm vào vì cha cảm thấy nó có sức phá hoại tu viện cách nghiêm trọng — chính là nói hành nói xấu
Tất nhiên, cha ấy đã đúng về các tu viện, nhưng tôi dám nói cha cũng rất đúng về các cộng đồng trong xã hội: gia đình, trường học, nơi làm việc, giáo xứ, v.v. Nói hành nói xấu là loại thuốc độc. Bức tranh của De Wit đã như thể nói trước về huấn quyền của Đức Giáo hoàng đương thời. Việc ngồi lê đôi mách là đối tượng mà ĐTC Phanxicô đã khiển trách cách rất cụ thể. Hãy lắng nghe điều này từ một bài chia sẻ gần đây của ĐTC Phanxicô: “Hỡi các anh chị em, hãy cố gắng đừng nói hành nói xấu. Đó là một bệnh dịch tồi tệ hơn COVID. Thật là tệ hơn! Hãy nỗ lực thật nhiều. Đừng nói hành nói xấu! ” Và sợ rằng chúng ta có thể bằng cách nào đó bỏ lỡ vấn đề, ngài tiếp, "Ma quỷ chính là kẻ nói hành nói xấu tồi tệ nhất." Lời bình luận sau cùng này không chỉ là những lời hùng biện hào hùng, nhưng vì ĐTC biết rằng hai tên chính yếu trong Tân Ước cho ma quỷ là diabolos (kẻ phân tán) và Satanas (kẻ tố cáo). Tôi thật không thể nghĩ ra một mô tả tốt hơn về những gì nói hành nói xấu gây ra và nó thực chất của nó.
Cách đây không lâu, một người bạn đã gửi cho tôi một video của Dave Ramsey, một nhà tư vấn tài chính và kinh doanh trên YouTube,. Với sự kịch liệt tương tự ĐTC Phanxicô, Ramsey đã lên tiếng phản đối những lời đàm tiếu ở nơi làm việc, chỉ rõ rằng ông không có chính sách khoan nhượng đối với việc này. Ông ấy đã định nghĩa nó như sau: đó là thảo luận bất cứ điều gì tiêu cực với người không thể giải quyết vấn đề. Để làm cho mọi thứ cụ thể hơn một chút, ví dụ là một người trong tổ chức của bạn sẽ nói về các vấn đề CNTT với một đồng nghiệp không có năng lực hoặc quyền hạn để giải quyết các vấn đề này.
Hoặc ai đó là người đang nói hành nói xấu nếu cô ấy bày tỏ sự tức giận của cô về người chủ với những cấp dưới, những người hoàn toàn không thể phản ứng lại trước những lời chỉ trích của cô ấy bằng cách góp ý mang tính xây dựng.
Ramsey cung cấp một ví dụ cụ thể từ kinh nghiệm của chính ông ấy. Ông kể lại rằng ông đã có một cuộc họp với toàn bộ đội ngũ hành chính của mình, đưa ra một cách tiếp cận mới mà ông muốn họ áp dụng. Ông rời khỏi buổi họp, nhưng sau đó nhận ra rằng đã quên chìa khóa và vì vậy, ông quay trở lại. Ở đó, ông phát hiện ra có “một cuộc họp sau cuộc họp” đang diễn ra, do một nhân viên của ông, cô ta đang quay lưng lại cửa, lớn tiếng và nặng lời tố cáo ông chủ với những người khác. Không do dự, Ramsey đã gọi người phụ nữ đến văn phòng của mình và theo chính sách không khoan nhượng của mình với việc nói xấu, đã sa thải cô ta.
Xin lưu ý bạn, điều này không phải để nói rằng các vấn đề không bao giờ nảy sinh trong xã hội loài người, không phải là những phàn nàn sẽ không bao giờ được nói ra. Nhưng quả thực phải nói rằng chúng nên được thể hiện ra bằng một cách ôn hòa và theo chuỗi mệnh lệnh, một cách chính xác cho những người có thể giải quyết chúng bằng cách đóng góp xây dựng. Nếu phương pháp đó được tuân theo, thì việc nói xấu không đang xảy ra.
Tôi có thể bổ sung thêm vào cái nhìn sâu sắc của Ramsey với John Shea, một giáo viên trước đây của tôi. Nhiều năm trước, Shea đã nói với chúng tôi rằng chúng ta có thể hoàn toàn thoải mái khi chỉ trích người khác tới chính xác mức độ mà chúng ta sẵn sàng giúp người đó giải quyết vấn đề mà chúng ta đã đưa ra. Nếu chúng ta sẵn sàng giúp đỡ đến cùng, chúng ta nên chỉ trích mạnh mẽ như chúng ta ước muốn. Nếu chúng ta có thiện chí giúp đỡ ở mức độ vừa phải, thì sự phê bình của chúng ta phải được giảm thiểu đi. Nếu, như thường lệ, chúng ta không có một chút khuynh hướng nào để giúp đỡ, chúng ta nên im lặng. Đưa ra những lời phàn nàn một cách ôn hòa lên những người có trách nhiệm là điều hữu ích; hướng những lời phàn nàn đó đến những người không có trách nhiệm và thiếu thiện chí, thì chính là nói hành nói xấu — và đó là công việc của ma quỷ.
Cho phép tôi đưa ra một đề nghị thân thiện. Chúng ta đang ở thời kỳ cao điểm của Mùa Chay, mùa của sự sám hối và kỷ luật. Thay vì từ bỏ các món tráng miệng hoặc không hút thuốc lá trong Mùa Chay này, hãy từ bỏ việc ngồi lê đôi mách. Trong bốn mươi ngày, cố gắng không bình luận tiêu cực với những người không có khả năng giải quyết vấn đề. Và nếu bạn cảm thấy bạn muốn từ bỏ quyết tâm này, hãy nghĩ đến các thiên thần của de Wit bay lượn trên bạn. Hãy tin tôi đi, bạn và mọi người xung quanh sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.
Bài viết của ĐGM Robert Barron
0 nhận xét:
Đăng nhận xét