Lời từ video
Xin chào, tôi là Cha Mike Schmitz, cho Kênh Ascension Presents.
Khi còn trong đại học, chúng tôi thường làm cho các linh mục thức rất khuya. Lễ chính của sinh viên là lúc 9 giờ tối, rất trễ. Và tôi nhớ có một người bạn thân của tôi, anh ấy đi lễ mỗi Chúa Nhật. Nhưng khi mọi người đứng dậy ra khỏi hàng để lên rước lễ, anh ấy vẫn ngồi yên trong ghế. Tôi nghĩ anh ấy đang tự nhủ: Mình thật tệ. Mình là kẻ duy nhất không lên rước Chúa hôm nay. Mình không xứng đáng lãnh nhận Thánh Thể ngày Chúa nhật này, vì những gì mình đã làm tối thứ Sáu, hoặc thứ Bảy.
Tôi không phán xét và chỉ nghĩ, anh ấy biết rõ chính mình. Anh biết mình đang trong tình trạng không thể rước Mình Thánh Chúa. Tôi nghĩ anh ấy thấy đó là một thất bại, là một sự thiếu sót trong việc làm chứng cho Chúa Giêsu. Nhưng tôi nhớ khi nhìn anh, tôi đã nghĩ: Người này hiểu được điều đó. Khi không lên rước lễ, anh đang tôn kính Chúa hơn nhiều người trong chúng tôi những người vẫn lên rước lễ trong tình trạng không xứng đáng.
Thánh Phaolô viết về điều này trong thư I gửi tín hữu Côrintô, chương 11. Ngài nói có những người đi lễ nhưng rước Mình và Máu Chúa một cách bất xứng, và vì thế họ mang tội xúc phạm đến chính cái chết của Người.
Nếu ta rước lễ trong tình trạng tội trọng, rước lễ trong tình trạng bất xứng, đó là một tội trọng khác. Thánh Kinh nói điều đó rõ ràng và nghiêm trọng. Thế nhưng, biết bao lần chúng ta đến bàn thánh một cách vô tư, mà không xét mình: Tôi có đang ở trong tình trạng ân sủng không? Tôi có ý thức mình đang mắc tội trọng không?
Chúng ta biết ba điều kiện để một tội trở thành tội trọng: Vậy nếu tôi biết mình đã bỏ lễ Chúa Nhật, đó là một lỗi phạm nặng. Nếu tôi biết đây là lỗi phạm nặng và vẫn cố tình làm, thì đó là tội trọng. Tôi không thể rước lễ.
Và trước lễ, nếu tôi đã phạm một tội trọng, dù biết rõ và vẫn cố ý, thì tôi cũng không thể rước lễ, vì rước lễ lúc đó, tôi sẽ phạm một tội trọng khác.
Chúng ta được mời gọi đi lễ, nhưng phải kiêng rước lễ nếu ý thức mình đang phạm tội trọng.
Ngôn ngữ của Thánh Phaolô rất nghiêm trọng: tôi đã được giải thích là khi rước lễ bất xứng, ta trở nên “đồng phạm” trong cái chết của Chúa Kitô. Một điều khá nặng nề.
Có vài điều cần lưu ý: Để phạm tội trọng, phải hội đủ ba điều kiện: Lỗi phạm nặng, ý thức là điều nặng và vẫn chọn làm điều đó. Nếu bạn không biết điều đó, nó vẫn là tội, nhưng bạn không mắc lỗi, không mang tội về mặt luân lý. Nhưng giờ bạn đã biết.
Rước lễ trong tình trạng tội trọng là một tội khác nữa. Nhiều người nói: Cứ lên rước lễ. Thánh Thể là thuốc cho tội nhân, không phải phần thưởng cho người công chính. Đúng, Thánh Thể là thuốc chữa cho người bệnh, nhưng không phải cho người đã chết. Tội trọng là sự chết thiêng liêng. Nếu ai đó nói với bạn: Không sao, cứ lên rước lễ dù đang ở trong tội trọng. Đó là lời sai lầm. Tôi không bao giờ khuyên điều đó, vì Lời Chúa và Giáo Hội đều ngăn cấm rõ ràng. Bạn cần nhớ điều đó.
Nhưng nếu bạn không chắc thì sao? Nếu bạn đi lễ mà tự hỏi: Mình có phạm tội trọng không nhỉ? Có phải tội đó là tội trọng không? Và đầu óc bạn cứ quay cuồng.
Đây là lời khuyên tôi nhận được, và muốn truyền lại cho bạn. Tôi sẽ sống theo có lẽ đến tận ngày tôi mất đi là: Khi nghi ngờ, hãy rước lễ và rước với tâm hồn bình an. Vì ba điều kiện của tội trọng là: Nếu bạn không biết chắc, thì chưa đủ điều kiện để là tội trọng.
Hơn nữa, nếu bạn là ma quỷ, và muốn ngăn con người đến gần trái Chúa, bạn sẽ làm gì? Điều xảy ra có lẽ là, ngay trong giây phút rước lễ, khi con người được đến gần Chúa và hiệp thông với Ngài, ma quỷ sẽ tìm cách làm bạn xao lạc, bằng cách gieo vào tâm trí bạn: “Khoan, mình có đang ở trong ân sủng không? Có nên lên không? Đó chính là sự phân tâm mà hắn muốn tạo ra ngay trong giây phút thân mật giữa linh hồn và Chúa.
Khi không chắc chắn, hãy rước lễ. (2x) Bởi tiếng nói bảo bạn không nên đến gần Chúa là tiếng nói sai lầm.
Người bạn thời đại học của tôi, người đã không lên rước lễ, lại là một chứng nhân mạnh mẽ hơn cho sự hiện diện thật của Chúa Giêsu trong Thánh Thể, và cho tình yêu của Thiên Chúa, Đấng muốn mọi người đến gần Ngài hơn bất cứ ai khác trong đời tôi. Anh ấy hiểu hai điều: 1. Chúa muốn tôi ở đây. Tôi phải đi lễ ngày Chúa Nhật. 2. Nhưng với tình trạng linh hồn của tôi hiện tại, tôi chưa thể rước Chúa.
Lời tuyên bố: Tôi cần phải đi lễ, nhưng tôi không thể rước Chúa lúc này, đã truyền cảm hứng cho tôi về việc yêu mến Chúa Giêsu trong Thánh Thể hơn bất kỳ cuốn sách nào tôi từng đọc. Đó là chứng tá của một người tưởng mình thất bại, nhưng thật ra đang làm chứng cho quyền năng và chân lý của Chúa, cho sự hiện diện thật của Ngài trong Bí tích Thánh Thể, ngay cả khi không rước lễ.
Đó là điều tôi muốn chia sẻ hôm nay. Tôi là Cha Mike Schmitz. Xin Thiên Chúa chúc lành cho bạn.



0 nhận xét:
Đăng nhận xét